Hạ Trạch sau trưa ngày / là thi xong toàn bộ.
Vừa thi xong đã thấy tin nhắn trong trong điện thoại di động: 【Đang đá banh ở sân vận động mới xây, tới tìm mình đi.】
Hạ Trạch đi tới sân vận động, lại thấy được tình cảnh cực kỳ náo nhiệt.
Cả nam lẫn nữ sinh trong trường đều vây kín nửa sân vận động này, đang kích động đứng ở trên băng ghế mà nhảy cẫng lên hoan hô.
Có người quen nhìn thấy Hạ Trạch, vui vẻ nói: “Ồ, học trưởng cũng tới xem nữa à!”
Hạ Trạch cười cười: “Bắt đầu hồi nào vậy?”
Nữ sinh A nói: “Bắt đầu từ lâu rồi. Giờ cũng sắp kết thúc rồi đó!”
Hạ Trạch: “Lâm Húc có mặt không?”
Kết quả y vừa mới hỏi, toàn bộ những người chung quanh đều xoay đầu lại: “Hắn chính là át chủ bài đó, làm sao không có mặt được?” “Mình chính vì muốn thấy hắn mới tới đây xem đó!””Hắn vừa mới đá vào trái đó!”
Nói xong, nam sinh B liền đưa tay chỉ cho Hạ Trạch biết vị trí của Lâm Húc.
Lúc này hắn đang đứng ở vị trí bên phải ngay giữa sân, mặc đồng phục thi đấu màu lam, người nghiêng về phía trước, hai cánh tay đặt lên đầu gối, mắt nhìn chăm chú vào đường lăn của quả bóng.
Hạ Trạch: “Bọn họ có phải bình thường đều đến đây đá banh vào lúc chạng vạng hay không?”
Nữ sinh: “Đúng vậy. Nhớ hồi tháng vừa rồi, mỗi tối nào bọn họ cũng ở đây luyện tập, hồi tháng không phải trường mình lọt vào được top của cuộc thi giải toàn tỉnh hay sao?Chính là nhờ bọn họ đó.”
Hạ Trạch nháy mắt một cái.
Nói như thế nào đây, cảm giác có chút kỳ diệu chăng.
Vẫn nghĩ là lần đầu tiên hai người họ gặp chính tại thư viện vào tháng .
Thế nhưng trên thực tế, chỉ cần chú ý một chút, là có thể thường thường nhìn thấy đối phương ở sân vận động này mà phải không?Nhất là một người nổi bật như Lâm Húc nữa.
Tiếp theo, dường như sân vận động lại kích động.
Nam sinh B nói: “Này này Dương Băng cố lên đi! Đúng, cứ như vậy, sút đi!”
“Không được, không đủ nhanh!”
Quả nhiên, tên thủ môn cao to nhảy lên, ôm banh vào trong ngực.
Tiếp theo thì cầu thủ mặc màu lam cùng màu vàng giằng co hơn ′. Song phương cũng không có đột phá.
Nam sinh B thở dài: “Haizzz, Lâm Húc bị phòng chặt quá! Với lại trời nóng đến thế, tất cả mọi người đều mệt rồi, mình thấy kết quả - cũng tốt đó chứ.”
Thế nhưng vào thời khắc này, có nữ sinh rống to hơn: “Ôi trời! Banh tới chỗ Lâm Húc rồi kìa!”
Nam sinh C: “Hứ, bên người hắn hiện tại có người! Hiện tại còn chưa tới phút, Lâm Húc định làm anh hùng à?”
Nữ sinh kia tự tin cười nói: “Thế nhưng chỉ cần Lâm Húc cho rằng đây là cơ hội, thì bọn họ muốn phòng cũng phòng không được đâu nha.”
Ngay cả một người hoàn toàn không hiểu gì về đá banh như Hạ Trạch cũng biết, điều cô ấy nói cũng có chút đạo lý.
Lúc này, Lâm Húc quả thực tựa như thay đổi thành một người khác, tốc độ đột nhiên tăng nhanh —
Tuyệt đối không phải là tiến nhanh thẳng về phía trước, mà là chạy nhanh theo hình chữ Z. Trong nháy mắt, dường như khuôn mặt của hắn cũng không còn rõ nữa …
Chỉ thấy hắn hơi cong lưng, dùng chân phải dẫn banh chạy nhanh về phía trước, mà phía trước lại có rất nhiều người, thế nhưng trái banh dường như dán chặt vào chân của hắn, dù cho có người muốn gạt banh, hắn vẫn dẫn banh … ít nhất .. cũng qua được người rồi!
Thế nhưng dù sao hắn cũng là “Át chủ bài” của đội xanh, mọi người đã sớm nhìn hắn, hai cầu thủ mạnh nhất bên đội bạn trực tiếp giang hai cánh tay chặn ngang trước mặt hắn, hiện tại, dù thế nào hắn cũng không thể đột phá —
Hạ Trạch thấy hắn bị bao quanh như vậy cũng không thấy bối rối.Làm sao bây giờ?
Hắn sẽ bỏ cuộc ư?
Giây tiếp theo.
Chỉ thấy hắn không do dự đá về sau, trái banh đá về sau, lập tức được cầu thủ đội mình tiếp lấy.
Nam sinh B thở dài một hơi: “Quả nhiên đội hình trận này dù là hắn cũng không cách nào đột phá ~~~”
Nữ sinh ở bên cạnh nhìn: “Ôi chao bây giờ còn có s … Quả nhiên không còn kịp rồi …”
Dương Hạ liền dẫn banh chạy, sau đó một lần nữa truyền banh cho một đồng đội người nhỏ con đứng ở góc phải.
Rất rõ ràng, hai người đang đứng ở phía trước Lâm Húc trong nháy mắt dời sang phía phải.
Lại trong nháy mắt.
Cầu thủ kia đột nhiên đá mạnh, trái banh ma sát trên bãi cỏ plastic, lần thứ hai tiến thẳng vào chân Lâm Húc.
Hạ Trạch chợt nắm chặt nắm tay.
Chân phải Lâm Húc nhẹ nhàng điểm một cái, liền chuẩn xác đón được banh.
Hai cầu thủ đội bạn liền tiến lên muốn cướp banh, bỗng nhiên Lâm Húc liền nghiêng người về phía bên phải.
Hai người rất nhanh đưa chân về phía bên phải —-
Thế nhưng không giải thích được, banh lại hướng về phía chân trái của hắn.
Một đám người thấp giọng quát: “Là chuyền chân.”
Sau đó thấy bắp thịt của chân trái hắn không hề báo trước đá mạnh cái, lực mạnh tung ra, trái banh như tia chớp, nhanh chóng bay thẳng qua đầu của người phía trước, trong tiếng hút=rít của không khí mà xông thẳng vào một góc của khung thành.
Trong nháy mắt đó, Hạ Trạch xem ngây người.
Mấy giây sau, toàn trường điên cuồng mà hoan hô.
Hạ Trạch nhìn lại thời gian, vừa vặn hết giờ.
Các nữ sinh kích động đến muốn chết: “Woa woa, Lâm Húc quả nhiên thật là đẹp trai!” “Hắn đá vào nhiều trái nhất!” “A a mình vừa mới chụp được vài tấm nè! Thật là đẹp quá đi …”
Kỳ thực đừng nói những người khác.
Giờ này khắc này, đứng ở dưới ánh nắng chói chan, Hạ Trạch nhìn thẳng vào hướng mà Lâm Húc đang đứng.
Trái tim còn đang mãnh liệt đập, trong đầu toàn bộ đều là hình ảnh hồi nãy Lâm Húc mới vừa sút banh …
À, vẫn là lần đầu tiên y phát hiện, thì ra lúc đá banh cầu thủ có thể đẹp trai đến vậy ….
Còn Lâm Húc đang cầm khăn mặt lau mồ hôi, chỉ chớp mắt, liền thấy bộ dáng của y.
Hắn cười khẽ tiếng, liền đi nhanh tới chỗ Hạ Trạch.
Còn Hạ Trạch tựa như tên ngốc đứng ở giữa trong biển người mênh mông, ngơ ngác nhìn chằm chằm Lâm Húc.
Từng giọt mồ hôi thẫm ướt trán của y, có lẽ vì trời quá nóng, hoặc có lẽ là do trong lòng kích động, nên gò má của y ửng đỏ, môi càng đỏ sẫm mê người tựa như cánh hoa hồng.
Đợi đến lúc đi tới trước mặt Hạ Trạch, Lâm Húc cười: “Sao ngây người đến vậy rồi? Thích mình rồi à?”
Nữ sinh bên cạnh vừa nghe, liền kích động đến hét rầm lêm.
Còn Hạ Trạch lúc này mới phản ứng được, trực tiếp giơ ngón tay cái lên về phía Lâm Húc: “Không ngờ cậu lại ngầu tới vậy! Lâm Húc, mình ngưỡng mộ cậu!”
“Thật à?”Lâm Húc thấp giọng nói.”Có nước không?Khát chết được.”
Một đám người ở bên cạnh nghe vậy liền ân cần tìm nước: “Này nước ở đâu vậy hả? Húc ca muốn uống nước kìa!”
Hạ Trạch vội vã lấy chai nước khoáng trong ba lô mình ra: “Uống của mình đi này —”
Bất quá lấy ra rồi y mới phát hiện chai của mình chỉ còn /, y tiếc nuối nói: “Ý, mình chẳng còn nhiều —”
Ai biết y còn chưa nói hết, Lâm Húc liền cầm lấy chai nước của y.
Rất nhanh mở nắp ra, ngửa đầu, liền uống hơi … từng giọt nước lướt qua khóe miệng của hắn, hòa cùng mồ hôi, theo đường viền của cằm và cổ, chảy vào trong áo.
Hạ Trạch cảm thấy rất kỳ quái …
Thực sự …
Quá kỳ quái!
Bởi vì hồi nãy dù kích động như thế nào đi nữa, nhiệt huyết như thế nào đi nữa, cũng kém hẳn với lúc này …
Trên thực tế, hiện tại y cả người quả thực cực nóng, tựa như mới bị nướng chín vậy!
HẾT PHẦN