Trận bóng đến h là kết thúc.
Sau đó, hai người họ lại cùng nhau đánh trận cầu lông, cả người đầy mồ hôi rời khỏi sân vận động.
Hạ Trạch nóng tới kéo kéo áo: “A, nóng chết mất, thật là muốn nằm trong cái tủ lạnh mà.”
Lâm Húc: “Vậy sao không ngồi chuyến bay tới Nam Cực đi.”
Rõ ràng là cuộc nói chuyện chẳng khiến họ bớt nóng, vậy mà hai người họ lại cười đến thắt lưng không đứng dậy thẳng được.
Hạ Trạch uống một hớp nước: “Buổi tối làm cái gì?”
Lâm Húc: “Anh em mời khách, tới liên hoan. Còn cậu?”
Hạ Trạch: “Ngày nghỉ không muốn mang sách về nhà, cho nên định tới thư viện xem phần còn lại cho xong luôn … À, thế nhưng trước hết phải về tắm cái đã, haizz, trên người bây giờ nhớp nhúa, thật khó chịu!”
Lâm Húc: “Vậy tắm thôi, cùng nhau tắm.”
Hạ Trạch cong cong mắt: “Ừ!”
Hiện tại Hạ Trạch không hề nghĩ gì hết.
Thế nhưng, khi y bước xuống lầu, thấy Lâm Húc đang chờ sẵn, đột nhiên y mới ý thức được hồi nãy mình vừa mới đồng ý chuyện gì …
Cùng tắm?
Chờ một chút.
Có gì đó không đúng?
Hai đứa con trai cùng tắm, là chuyện bình thường mà.
Đúng đúng … Cho nên không cần phải nghĩ ngợi …
Thế nhưng!
Nhà tắm trong trường hoàn toàn không có ngăn cách, mọi người đi vào là thấy rõ hết luôn …
Nghĩa là, cùng Lâm Húc vào trong cũng là cả người của cả hai sẽ —
Lâm Húc xoay đầu lại nhìn Hạ Trạch, cười nói: “Đang nghĩ gì thế? Sao lại đỏ mặt?”
Hạ Trạch lắc đầu: “Không nghĩ gì hết … Chỉ cảm thấy người tới tắm hôm nay có hơi ít.”
Lâm Húc: “Ừ, nãy giờ không thấy được mấy người. Mình nhớ là giờ này là người tới tấp nập luôn đó chứ.Chắc là có nhiều người chạy về nhà rồi.”
Hạ Trạch nói đến vấn đề này có chút bất bình: “Đúng vậy, mình nghe nói khoa cơ điện đầu tháng này sẽ nghỉ!”
Lâm Húc: “Chúng ta thì hơi trễ. Thế nhưng yên tâm đi — còn có khoa trễ hơn chúng ta mà — nghe Bàn Tử nói có khoa tới mới được nghỉ!”
Hạ Trạch: “Haha, thật là thảm!”
Đương nhiên, hai người nhìn như cậu câu mình câu, đang nói chuyện phiếm với nhau.
Kỳ thực, trong lòng người đều đang tính toán.
Hạ Trạch lúc này đột nhiên nghĩ đến một ý kiến hay, y nói: “Hay là vậy, chúng mình thi xem ai tắm nhanh hơn không?”
Lâm Húc: “Tùy thời phụng bồi.”
Đối với Hạ Trạch mà nói, lần tắm này, có thể sánh ngang với huấn luyện. Y vừa vào tới nhà tắm, liền nhanh chóng chạy vội vào trong phòng thay đồ, dùng tốc độ nhanh như tia chớp cởi hết quần áo, cầm chậu xông thẳng ngược ra bên ngoài tới tận “Vị trí an toàn” tận sâu bên trong góc.
Hỏi y vì lý do gì mà đề nghị thi tắm nhanh à?
Chẳng phải là vì … y đang mượn cớ “Chạy trốn” hay sao?
Trước đó mấy phút, Hạ Trạch còn cảnh giác mà tắm. Nhưng qua lúc lâu rồi, Lâm Húc vẫn không có xuất hiện bên cạnh y, y liền an tâm: Lâm Húc tìm được không mình rồi. Chắc vậy nên ra chỗ khác tắm rồi!
Thật tốt!
Tiếp theo chỉ cần tắm nhanh chút, sau đó mặc quần áo chỉnh tế xuất hiện trước mặt hắn nói cho hắn biết mình tắm nhanh hơn! Haha, như vậy không chỉ thắng được trận này, mà còn không vì thấy thứ gì đó, hay khiến mình bị nhìn thấy mà lúng túng … Thật là tốt mà!
Năm phút đồng hồ sau đó, Hạ Trạch đã rửa đến sạch sẽ liền quàng khăn mặt lên vai, thu dọn đồ, rồi nhàn nhã đi xuyên qua dòng hơi nước chung quanh, rất nhanh liền tới chỗ thay đồ, chuẩn bị thay quần áo.
Hạ Trạch đặc biệt thích cảm giác vừa mới tắm xong, mồ hôi bùn đất cả người đều biến mất, thay vào đó là mùi xà phòng thơm ngào ngạt. Y vừa đưa tay vào trong ba lô tìm quần lót, vừa suy nghĩ tối nay đang ăn gì … Dù sao cũng được nghỉ, thì mình phải khoản đãi tốt cho mình chút chứ nhỉ? Như là ăn mấy đồ vặt đồ nướng nè, dù sao cũng lâu rồi không có ăn — Ừ, tiếp theo vừa vặn đi vòng qua thư viện đọc sách, h quay về ký túc xá còn có thể chơi game thêm mấy tiếng — haha, h là bị cắt mạng (bình thường h đã cắt mạng), nghỉ thật tốt!
Thế nhưng, ngay lúc Hạ Trạch vui tươi hớn hở.
Một thanh âm quen thuộc khiến y sợ đến chết khiếp!
“Chuyện gì khiến cậu vui vậy?”
HẾT PHẦN