Không phải tiếng của Lâm Húc.
Hạ Trạch sửng sốt chút, mới hỏi: “Anh là ai?”
Đối phương không trả lời, hỏi lại: “Cậu là Hạ Trạch à?”
Hạ Trạch: “Ừ. Có thể đưa cho Lâm Húc tiếp điện thoại chút được không?”
Nam sinh kia: “Hắn không tiếp máy đâu.”
Hạ Trạch: “???”
Nam sinh kia thở dài hơi: “Người anh em của tôi, hắn vẫn là một người thích chơi đùa với người khác. Từ năm nhất cho đến bây giờ, hắn đã quen vài ba cô rồi, lâu nhất cũng chỉ được nửa năm, ngắn nhất thì chỉ có vài ngày là kết thúc, dù là ai nói lời chia tay trước, hắn trước giờ cũng không hề quan tâm, ngày hôm sau lại tiếp tục cùng chúng tôi đùa giỡn, cậu thấy vậy có phải rất tốt không? Thế nhưng gần đây, hắn quả thực giống như tên bệnh vậy, mỗi ngày đều chỉ biết cười ngây dại, đến lúc thì lại lại đột nhiên đem bản thân nhốt tại phòng ký túc xá chẳng thèm mở đèn, chẳng nói với câu, còn bây giờ thì lại chỉ biết uống rượu điên cuồng.”
Hạ Trạch cắn môi: “Các anh đang ở đâu?”
Nam sinh đó lại như chẳng nghe y hỏi, giọng lè nhè say nấc một cái: “Thấy bộ dạng quỷ quái này của hắn, chúng tôi cũng cảm thấy đau lòng! Hạ Trạch, nếu như cậu chẳng có chút ý gì với hắn, có thể tạm thời đừng liên hệ với hắn không? Thật sự tôi cũng không muốn nói với cậu mấy câu này, nhưng mà cậu có thể thông cảm và hiểu cho cảm nhận hiện tại của hắn chút, được không?”
Thanh âm Hạ Trạch thoáng cao chút: “Tôi hỏi các anh đang ở đâu?”
Nam sinh lập tức cắt ngang: “Nếu không thì cứ vậy đi, sắp nghỉ rồi, đừng gặp mặt hắn, đừng gọi cho hắn, còn chuyện khác cứ giao cho chúng tôi, dù sao chúng tôi biết hắn cũng nhiều năm rồi, sao không hiểu hắn chứ? Ngày nghỉ chúng tôi dẫn hắn tới mấy chỗ gặp mặt hẹn hò, tìm mấy cô gái hợp ý của hắn cũng không phải việc khó, chỉ một kỳ nghỉ đủ để chúng tôi khiến hắn quên cậu rồi …”
Ai biết nam sinh kia còn chưa nói xong, màng tai đột nhiên bị thanh âm đê-xi-ben cao khiến cho muốn nổ tung: “Im miệng! Tôi hỏi các anh đang ở đâu, có nghe không hả?”
Hạ Trạch chạy tới nơi đó, lập tức mùi thịt nướng cùng mùi rượu đập vào trong mặt.
Y liếc mắt liếc nhìn thấy trong đám người kia, chính là Lâm Húc đang mặc áo thun đen, mang vòng cổ màu bạc như cũ.
Hai bên Lâm Húc đều có các cô gái, các cô ấy vừa rót rượu cho Lâm Húc, đưa thịt nướng tới, còn không thì không ngừng kề sát người hắn thì thầm to nhỏ. Mái tóc uốn nhuộm, lông mi dày có gắn lông mi giả, chiếc váy ngắn đẹp, cùng với giày cao gót khéo léo, vừa nhìn, liền biết các cô ấy đã trang điểm rất kỹ lưỡng trước khi tới.
Có một nam sinh ngồi phía sau hắn, dáng người cao ráo, phát hiện ra Hạ Trạch, y vùi đầu thì thầm vào tai Lâm Húc câu gì đó, liền đi ra mở cửa.
Lâm Húc không có giương mắt nhìn.
Còn Hạ Trạch thì đứng đối diện hắn.
Có nam sinh nhiệt tình giới thiệu Hạ Trạch cho mấy cô nữ sinh.
Mấy cô nữ sinh kia không ngừng trước mặt Hạ Trạch hoa chân múa tay vui sướng, đôi môi đỏ sậm không ngừng nói gì đó.
Còn Hạ Trạch thì chẳng thèm để ý.
Y chỉ nhẹ giọng gọi: “Lâm Húc?”
Lâm Húc giương mắt, có chút mờ mịt nhìn về phía y.
Rất rõ ràng, Lâm Húc đã say, đôi môi mỏng của hắn chợt nhúc nhích: “Sao cậu lại ở đây?”
“Vì sao không tiếp điện thoại?”
“Điện thoại?”Lâm Húc lẩm bẩm nói.
Nói xong giơ bia lên. Bên cạnh đã có một đống chai bia rỗng tuếch rồi.
Hạ Trạch: “Đừng uống nữa.”
Lâm Húc nhìn y cái, lông mày giật giật, nhưng vẫn như cũ ngửa đầu uống cạn.
Ai biết được giây tiếp theo, Hạ Trạch đưa tay, đoạt lấy chai bia trong tay Lâm Húc, liền hung hăng ném qua bên đường. Một tiếng xoảng giòn tan, chai bia nát thành một mảnh vụn.
Nữ sinh còn tưởng xảy ra chuyện ẩu đả, các cô liền lập tức la lên.Rồi nhanh chóng chạy qua bàn khác né tránh. Còn nam sinh khác đều là anh em của Lâm Húc, bọn họ tức giận đứng lên, chuẩn bị đánh cho tên tiểu tử thối Hạ Trạch không biết trời cao đất dày là gì, lại bị Háo Tử đưa tay cản lại: “Chờ chút!”
Hạ Trạch luôn là một người nho nhã, chưa từng làm ra chuyện lỗ mãng cho dù là khi bực mình.
Thế nhưng hiện tại y tuyệt đối không hối hận hành động hồi nãy của mình.
Trên thực tế, y cảm thấy rất tức giận rất phẫn nộ, y cần phải làm gì đó!
Còn ngôn hành cử chỉ của y, cũng hoàn toàn toàn bộ hấp dẫn lực chú ý của con ma men trước mặt mình.
Lâm Húc còn đang trong tư thế cầm chai bia, ngốc lăng mà nhìn chằm chằm Hạ Trạch.
Dưới ánh đèn đường sáng trưng của quán ăn lề đường.
Dưới ánh sáng của màu như nước, tản mát quanh áo sơmi màu trắng của Hạ Trạch.
Tóc y hơi mất trật tự, lông mày nhíu chặt, gương mặt ửng đỏ, cắn chặt môi, thoạt nhìn dường như rất tức giận, quả thực như muốn khóc luôn rồi!
Đầu của Lâm Húc lại choáng váng.
Hạ Trạch, vì sao lại ở đây?
Tên khốn nào lại dám khiến y lộ ra biểu tình như vậy?
Chờ chút đã!
Vì sao giờ mình lại có cảm giác không đủ sức để gặp y cơ chứ?
Ngay lúc hắn còn đang nghi hoặc không cách nào giải thích được, thì Hạ Trạch liền chạy tới chỗ của hắn, đưa tay, nắm chặt lấy cánh tay hắn, nói với những người khác: “Xin lỗi, hắn uống hơi nhiều, tôi đưa hắn về trước.”
Những người khác cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, quả thực không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ có Háo Tử thở dài một hơi: “Vậy tôi xin cậu hãy chăm sóc hắn cẩn thận.”
“Ừ!”
Hạ Trạch nhẹ giọng trả lời tiếng.
Sau đó liền kéo Lâm Húc biến mất trong dòng người.
HẾT PHẦN