Ngọn gió đêm lạnh là thứ giải rượu tốt nhất.
Không bao lâu, thần trí Lâm Húc dần dần rõ ràng. Chí ít hiện tại thân ảnh trước mắt hắn chỉ có người, hắn cũng có thể nhận biết được chuyện gì đang xảy ra.
Giờ này khắc này, Hạ Trạch đang nắm chặt lấy cổ tay của hắn, cũng không thèm quay đầu lại mà bước nhanh về phía trước.
Bộ dáng hai người nam sinh đang cù cưa vậy tất nhiên khiến người khác chú ý.
Nhiều người đi chung quanh quay đầu nhìn.
Thế nhưng, hai người họ không có tâm tư để ý chuyện này.
Hiện tại thứ có thể hấp dẫn Lâm Húc, ngoại trừ Hạ Trạch, thật đúng là chẳng còn gì khác.
Nói thật, được Hạ Trạch nắm tay như thế thật là thoải mái nha, khác hẳn với nhiệt độ trên cơ thể mình, tay của y giống như túi chườm nước đá đang quấn quanh cổ tay hắn vậy. Thanh thanh lạnh lạnh.
À, mái tóc đen của y còn đang bay nhẹ.
Mềm mại, đen, trơn bóng, mang theo hương thơm dịu dàng.
A, hôm nay mới tắm sơ qua, cho nên mới đặc biệt thơm đến vậy chăng?
Sau đó, khó có thể khống chế, tầm nhìn của hắn lại hướng về phía sau cổ trắng nõn của Hạ Trạch, phần giữa cột sống của y. Chuyện xảy ra trước đó như đèn kéo quân lủi tiến vào trong đại não của Lâm Húc, bỗng nhiên, hắn liền quẫy tay khỏi tay của Hạ Trạch.
Hạ Trạch giật mình: “Sao vậy?”
Lâm Húc: “Hiện tại mình không thể ở bên cạnh cậu được.”
Hạ Trạch nhíu mày: “Hả?”
Lâm Húc bất đắc dĩ đỡ trán: “Cậu không nên tới tìm mình. Cho mình thêm tí thời gian nữa, sau đó liên hệ lại có được không?”
Hạ Trạch sắp chịu không nổi: “Rốt cuộc làm sao vậy? Cậu nói cho rõ ràng đi!”
Nhưng Lâm Húc chỉ nhíu mày: “Mình thật sự không cách nào tiếp tục kiềm chế để có thể tiếp tục ở bên cạnh cậu được nữa, mình nhẫn không nổi.”
Sự kiên nhẫn của Hạ Trạch sắp bị Lâm Húc dằn vặt rồi.
Y dùng sức lực lớn nhất hiện có của mình, nắm lấy cổ tay của Lâm Húc, đem hắn túm vào trong một con hẻm nhỏ. Dưới ánh đèn đường màu cam, y đem cái người còn cao hơn y một cái đầu ép vào trong tường.
Sau đó, y vươn tay nắm lấy áo của Lâm Húc, kéo thân thể đối phương xuống, dựa theo tia sáng yếu ớt, liền hung hăng hôn lên!
Nụ hôn này tương đối ngắn.
Một giây sau, Lâm Húc đã được thả ra.
Hạ Trạch đứng trước mặt Lâm Húc, đôi mắt đỏ hoe rống lớn: “Tên nhát gan cậu đấy! Ai bắt cậu tiếp tục nhẫn nại chứ hả?Cậu có hỏi mình sao?Nếu không nhẫn nại được nữa thì cứ làm chuyện mà mình muốn đi!”Đương nhiên, phát tiết xong, lý trí trong nháy mắt đã trở về.
Trái tim của Hạ Trạch đập mạnh tiếng, sau đó liền nổ tung.
Y bưng chặt miệng mình lại, từng bước lui về phía sau.
Trời đất!
Mình vừa làm chuyện gì vậy?
Y nói không thể nhẫn nại được nữa thì cứ làm chuyện mà mình muốn đi, hay là, đó cũng không phải là chuyện mình không thích thì sao?
A a … hay là hắn vốn dĩ không thích mình là bản thân mình hiểu sai?
Thế nhưng làm sao bây giờ chính mình cũng …
Hiện tại chẳng phải hắn đang say hay sao?
Lúc say thì nói gì cũng sẽ không nhớ, phải không?
Nhưng y hoàn toàn không ngờ.
Sau khắc, tay y đột nhiên bị người khác nắm chặt, còn chưa thấy rõ chuyện gì, thì có cái bóng bao trùm người y lại, cái ót liền bị nắm chặt, sau đó trước mặt mình, là một nụ hôn cuộn trào mãnh liệt tựa như bão tố khiến y phải bừng tỉnh!
HẾT PHẦN