Ái Tại Đồ Thư Quán

chương 31

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Húc tưởng rằng mình đang mơ.

Là một giấc mơ vô cùng vô cùng tuyệt vời nhưng lại không phải là hiện thực.

Bởi vì, trong giấc mơ đó hắn thấy Hạ Trạch đang hôn hắn. Không chỉ vậy, còn cùng hắn hôn tới tận phút!

Hắn khẽ cười một tiếng: “Sao có thể được chứ?”

Ai biết hắn vừa mới nói, lại phát hiện thanh âm của chính mình dĩ dĩ lại khàn khàn không giống bình thường!

Nhìn chung quanh chút, phát hiện mình đang nằm trên giường ngủ trong phòng ký túc xá, thế nhưng từ drap giường có thể thấy được đây không phải giường của mình. Cử động cơ thể, đầu nặng chết được, nhìn lại một chút, phát hiện quần áo của mình thật tốt là còn nguyên!

“Ma men, tỉnh rồi sao?”Thanh âm Hạ Trạch truyền đến.

Lâm Húc giương mắt vừa nhìn, liền phát hiện Hạ Trạch cầm khăn lông ướt leo lên giường tầng, bò về phía mình, sau đó cẩn thận dùng khăn lau khô mặt mình.

Lâm Húc: “Sao mình lại ở đây?”

Hạ Trạch giật mình: “Cậu quên rồi sao?”

Lâm Húc rõ ràng cảm nhận được bàn tay đang lau mặt mình của Hạ Trạch ngừng lại chút.

Nhưng Hạ Trạch lập tức cười nói: “Cậu uống say, sau đó nổi điên lên, rồi đột nhiên ngủ mất. Vốn định đem cậu quăng về phòng cậu, lại phát hiện mình không biết số phòng của cậu, mà chìa khóa cùng điện thoại di động của cậu đều nằm ở chỗ quán thịt nướng rồi, vì vậy mình chỉ có thể khiêng cậu về phòng mình, quả thực nặng chết được! Cậu nên cám ơn mình đi!”

“Cám ơn!”Lâm Húc nghiêm túc mà nói.

Nhưng ngược lại khiến Hạ Trạch có chút xấu hổ.

Lâm Húc hỏi tiếp: “Mình say? Vậy mình phát điên thế nào?”

Hạ Trạch cười ha ha: “Cậu biến thành thằng cuồng hôn môi đó.”

Nói đến đây, y dường như nhớ lại chút, giương mắt nhìn Lâm Húc. Sau đó y lại tự nhiên hạ lông mi, đôi mắt kia dưới ánh đèn phòng, vừa trầm tĩnh vừa mỹ lệ: “Lừa cậu thôi! Quá lắm cậu chỉ là cởi quần áo mà thôi, rồi còn tru lên nữa, haha.”

Lâm Húc đưa tay, liền nắm được ngón tay đang lau khuôn mặt mình của Hạ Trạch.

Quả nhiên, Hạ Trạch lập tức cố sức giãy: “Sao vậy?”

Lâm Húc nở nụ cười: “Hạ Trạch, cậu bịa chuyện chẳng giỏi tí nào.”

Hạ Trạch sửng sốt, lập tức nở nụ cười: “Cậu nói gì vậy?”

Sau một khắc, Lâm Húc dùng hai tay nắm chặt cánh tay Hạ Trạch, liền mạnh mẽ xoay người đem Hạ Trạch áp xuống dưới. Hạ Trạch mở to hai mắt, mái tóc đen thả tung dưới gối đầu, tức giận nói: “Cậu làm gì vậy!”

Còn tầm mắt của Lâm Húc chậm rãi hạ xuống, lần lượt hạ xuống, đến tận khi hoàn hoàn chỉnh chỉnh rơi xuống bờ môi của y, mới nói: “Môi thật đúng là vừa hồng lại còn có chút sưng, chúng ta đã hôn môi sao?”

Ký ức bài sơn đảo hải dũng mãnh vào trong óc Hạ Trạch.

Dưới ngọn đèn đêm mông lung, tiếng hít thở cuộn trào mãnh liệt, nụ hôn thâm nhập sâu đến khiến người khác choáng váng, khi thì nhanh, khi thì trằn trọc, khi thì thong thả, cùng với cảm giác tê dại từ lưng thẳng vọt lên, cảm giác nóng cháy trong cơ thể tựa như nham thạch nóng chảy bạo phát khiến người khác khó mà chống đỡ!

Khuôn mặt Hạ Trạch nhanh chóng đỏ ửng: “Câm miệng!”

Lâm Húc nhíu mày: “Sao lại không vui rồi?”

Hạ Trạch nghẹn nửa ngày lại không nói được gì, nhưng ánh mắt dần dần đỏ lên, vùng xung quanh lông mày cũng càng lúc càng nhíu chặt: “Lâm Húc, mình thật sự không hiểu được cậu! Có đôi khi cậu đối với mình đặc biệt tốt, thế nhưng có đôi khi, cậu lại biến mất, với mình cực kỳ lạnh lùng. Mình suy nghĩ, có thể nguyên nhân mà cậu biến mất, chính là vì mình tới gần cậu quá khiến cậu khó chịu, cho nên, mình dặn chính mình, cách ở bên cậu tốt nhất chính là vĩnh viễn bảo trì mối quan hệ bạn bè này!

Nói thật, tối hôm nay mình thật sự rất tức giận, thế nhưng đến tận nửa giờ sau, mình lại rất hài lòng, vì mình nghĩ cả mình lẫn cậu đều có một cảm giác giống nhau, mình hài lòng đến sắp chết! Thế nhưng cậu lại tự dưng đảo mắt liền quên hết, giống y như lúc cậu đột nhiên biến mất vậy! Mình đột nhiên suy nghĩ, có thể vì chuyện mà cậu làm, là vì bởi vì cậu nhận sai người, mà cũng có thể, cậu không biết gì cả, chỉ đang vì say rượu mà phát điên vậy thôi! Nếu như là vậy, thì một ngày nào đó cậu chợt biết được chúng mình là hai thằng con trai mà lại phát sinh chuyện này, chắc chắn cậu sẽ rất ghê tởm? Cậu nhất định sẽ cảm thấy ….”

Hạ Trạch còn chưa nói xong, Lâm Húc liền nhanh chóng cúi người xuống, thanh âm còn chưa kịp nói ra đã bị đôi môi chứa mùi rượu ngăn chặn, cho nên toàn bộ lời nói có được đều biến thành tiếng ô ô không nghĩa của Hạ Trạch, y vô thức giãy dụa, đến tận khi nghe được tiếng nói nhẹ của Lâm Húc: “Hạ Trạch, mình thích cậu!”

Hạ Trạch mở to hai mắt.

Môi của Lâm Húc đã rời khỏi Hạ Trạch, chậm rãi nâng người, dừng ở đôi mắt đối phương, lớn tiếng nói: “Hạ Trạch, mình thích cậu! Mình thích là cậu luôn ngồi ở thư viện đọc sách, thích cậu là một bác học đa tài, thích cậu thích cười nhẹ, thích cậu luôn nỗ lực viết văn, thích cậu chạy điên loạn trên sân vận động, thích cậu ngủ say dưới ánh hoàng hôn, mình chưa từng thích ai như vậy, càng đừng nói là đồng tính, cho nên mình không biết phải ở bên cạnh cậu như thế nào, vì mình luôn không nhịn được muốn chạm vào cậu, nên mình mới đột nhiên biến mất, chẳng vì sao cả, vì mình chỉ sợ mình sẽ làm ra chuyện khiến cậu không chấp nhận nổi mà thôi!”

Hạ Trạch: “…”

Lâm Húc nói đến đây, có chút tiếc nuối cười cười: “Hạ Trạch, vì sao cậu không nói sớm cho mình biết chứ? Nếu nói ra thì hai đứa mình đã không phải buồn khổ lâu đến vậy?Mình đã sớm ra tay với cậu rồi!”

Hạ Trạch nghe hắn nói vậy, quả thực khiến cho y dở khóc dở cười.

Lâm Húc cúi người, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm khóe mắt Hạ Trạch: “Nếu hiện tại hai đứa mình đã lưỡng tình tương duyệt, cậu đừng khóc nữa.”

Hạ Trạch sửng sốt: “Ai khóc chứ?”

“Bảo bối cậu đấy!”

“Bảo bối?Cậu có cần buồn nôn như thế không?Cậu mới là bảo bối đấy!”

“Được được, mình là bảo bối của cậu, được rồi chứ?”

“”

“Giờ hôn tiếp được rồi phải không?”

“?”

“Mình nói là chúng ta tiếp tục hôn nha. Vừa rồi tuy rằng mình đã hôn đến môi cậu sưng lên, thế nhưng mình lại chẳng có chút ấn tượng gì. Bảo bối, cậu nên chịu trách nhiệm để khiến mình nhớ lại đó.”

Hạ Trạch nhìn người đang cúi người nằm trên mình, đôi mắt vừa rớt vài giọt nước mắt cong lên: “Được.”

Nụ hôn này, quả thực như trong giấc mộng, dịu dàng, lãng mạn.

Đầu tiên Lâm Húc dùng chóp mũi nhẹ nhàng mà cọ cọ Hạ Trạch một chút.

Trong tiếng cười nhẹ phát ra từ đối phương, hắn nghiêng đầu, nhẹ nhàng xoa xoa môi của Hạ Trạch. Như có như không, mềm mại tựa như một cánh hoa mềm nhẹ vừa rơi xuống đôi môi này, lại đa tình tựa như con bướm đang nghỉ ngơi.

Đôi môi hai người thong thả cọ sát.

Hô hấp càng lúc càng nhanh vờn quanh cùng một chỗ, khiến người ta hoa mắt.

Lâm Húc thích nhìn một Hạ Trạch như vậy.

Khóe mắt y hơi hơi vểnh lên, lại mang theo nét hồng có chút quyến rũ: Lông mi dài gần trong gang tấc hơi hơi rung động, con mắt dần dần hợp lại; rồi lại ẩn nét động tình khiến đôi mắt chậm rãi mở to, tràn đầy, toàn bộ đều hiện lên hình ảnh của mình, sự vui sướng ẩn chứa lưỡng tình tương duyệt càng tràn đầy hạnh phúc, dường như là từ trong lòng tràn ra!

Nụ hôn của Lâm Húc như gần như xa thực sự khiến Hạ Trạch ngứa ngày.

Hạ Trạch quấn quýt một hồi, trực tiếp đưa tay lên, kéo Lâm Húc xuống, chủ động hé miệng, lộ ra đầu lưỡi liếm lên môi dưới của Lâm Húc. Lý trí của Lâm Húc nháy mắt biến mất.

Từ giây phút này, nụ hôn cấp bậc thiếu nhi trong nháy mắt biến thành cấp bậc thanh niên trưởng thành.

Cũng ngay lúc đó, cánh cửa đang đóng vang lên tiếng động.

Hai người dùng tốc độ nhanh như chớp tách nhau ra.

Hạ Trạch cực kỳ thông tuệ ngồi lên người của Lâm Húc.Đem Lâm Húc đang cực kỳ thương cảm nằm ngược lại trên giường.

Cửa phòng mở ra, khiến ngọn gió mạnh mẽ làm rung động rèm cửa sổ.

TIếng nói chuyện nhiệt tình của Lăng Đầu Thanh với người khác liền ngừng lại, nhìn về phía hai người: “Ể? Tiểu Trạch mang bạn tới ký túc xá à? Hoan nghênh hoan nghênh! Sao lại có mùi rượu nồng quá vậy?”

Hạ Trạch vội vã nói: “Haha, hắn uống say, vì vậy mình mới đưa hắn tới phòng chúng ta vậy, hắn say như lợn chết ấy, mình đang lau mặt cho hắn.”

Lăng Đầu Thanh: “Xin lỗi nha, chắc mình lớn tiếng lắm, hắn đang ngủ à?”

Hạ Trạch: “Không có việc gì, vẫn ngủ như heo thôi.”

Lăng Đầu Thanh khom lưng, nhặt lên khăn mặt, nghi hoặc: “Sao lại rớt trên đất vậy?”

Vẻ mặt Hạ Trạch đầy hắc tuyến: “Cậu biết mà, giường này hẹp quá!”

Đang trong lúc Hạ Trạch cùng Lăng Đầu Thanh cậu câu mình câu, thì người nào đó nằm trên giường quả thực muốn điên mất rồi!

A a a a bảo bối à, cậu có cần phải ngồi ngay chỗ đó hay không vậy??

Vốn chịu không nổi còn bị cậu ngồi lên nghiêng trái nghiêng phải như vậy …

Mình mình …

Lăng Đầu Thanh đi WC, Hạ Trạch mới cảm giác được có gì đó không đúng. Tiếng thở dốc cực kỳ áp lực của Lâm Húc truyền vào màng tai, y vừa nhìn lại, liền phát hiện dường như có chuyện gì đó khó chịu đang dằn vặt Lâm Húc, chỉ thấy hai tay hắn che mặt, chau mày, còn ở dưới chỗ mình ngồi sao lại căng căng?

Hạ Trạch bỗng nhiên đứng lên: “Cậu cậu … cái này …”

Lâm Húc vẻ mặt cầu xin: “Bảo bối à … người anh em của mình đã thành vậy rồi … cậu chịu trách nhiệm đi …”

Lăng Đầu Thanh lo lắng chạy từ WC ra: “Tiểu Trạch? Xảy ra chuyện gì à? Có phải hắn tỉnh rồi không?”

Hạ Trạch ngồi giẫm lên người nào đó, vừa ôn nhu lắc đầu: “Hahả, không có gì, tên khốn này mộng xuân, đừng để ý đến hắn.”

HẾT PHẦN

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio