Cứ thế,Hina với Mikey lại cãi nhau chí chóe còn Mitsuya thì lo lắng hỏi thăm Takemichi đủ thứ.Căn phòng yên tĩnh trở thành một căn phòng náo nhiệt dù chỉ với người.
"Đúng rồi!Giỏ trái cây này là của ai thế?"
Takemichi chỉ về phía một giỏ trái cây nhỏ được đặt ở kế bên câu,bên trong có một tờ giấy nhỏ.Nét chữ khá ngoằn ngoèo và sai lỗi chính nhưng nội dung tờ giấy chỉ vỏn vẹn chữ:Ráng hồi sức nhé!
Thấy Takemichi nhắc đến cái giỏ trái cây thì Hina bỗng "A" một tiếng như nhớ ra điều gì đó.Cô từ tốn nói:
"Hina nhớ không lầm thì đêm qua có một người đã lén lút đi vào và đặt cái giỏ trái cây lên đó.Nhưng lúc đó trong phòng hơi tối và tớ cũng khá buồn ngủ nên chả thấy rõ khuôn mặt cả.Thấy được người đó mặt áo đen và tóc khá dài đó,tóc của người đó cũng màu đen...."
Nói đến đây bỗng Hina im lặng một hồi,nhìn về phía Takemichi hỏi:
"Take-kun có quen một cô gái tóc đen sao?"
Câu hỏi của Hina khiến cho cặp mắt đều nhìn về phía cậu.Takemichi hoang mang nhớ lại xem bản thân có quen ai như miêu tả không thì kết quả chỉ có !Là không quen ai như miêu tả cả.Takemichi lắc đầu nguầy nguậy tỏ ra bản thân không quen ai như vậy.
Cả người họ đều rơi vào trầm ngâm.Chẳng lẽ là trộm?Nhưng trộm đưa giỏ trái cây chi?
Mikey với ánh mắt sắc bén phán như một thám tử tư tài ba:
"Chuyện đã rõ ràng như vậy rồi.Không còn nghi ngờ gì nữa!Chắc chắn tên đó là kẻ đột nhập!"
"Là đột nhập thì đưa cái giỏ trái cây làm gì?"Hina liền thắc mắc.
"Cái đó thì tao chưa nghĩ tới."Mikey hơi ngả người về sau khoanh tay nói.
"Xì!Vậy mà bày đặt phán như thật."
Cuộc tranh luận có vẻ như đã có hồi kết.Mitsuya nãy giờ cứ cười tủm tỉm nhưng nụ cười hơi méo mó.
"Sao thế Mitsuya-kun?"
"À không có gì.Tao chỉ mong đây không phải là sự thật."
"Hả?"Takemichi ngơ mặt nhìn Mitsuya bằng con mắt kì lạ.Sự thật gì cơ?
'Cạch'
Tiếng cánh cửa lại một lần nữa vang lên.Tất cả mọi sự chú ý dồn về phía cánh cửa.
"Teru?"
Thấy được cái đầu xoay lượn sóng màu xám,Takemichi vô thức gọi cái tên quen thuộc.
"A đội trưởng,ngài tỉnh rồi...."
Phát hiện ra có thêm vài người khác trong phòng.Trong đó có tổng trưởng,đội trưởng nhị phiên và một cô gái chắc là bạn của đội trưởng.Teru bối rối cúi đầu:
"Tôi thất lễ rồi,xin phép!"
Rồi đi lẹ ra ngoài.Bên ngoài có thêm vài tiếng xì xào nho nhỏ.Takemichi nghe chữ được chữ mất.
"Đội trưởng sao rồi..."
"Ngài ấy tỉnh rồi ư?"
Takemichi nghĩ thầm trong bụng chắc là cả tam phiên đều đến thăm cậu.Trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác gọi là....vui sướng?Cậu vui vì họ đã đến thăm và lo lắng cho cậu.
"Mọi người có thể ra ngoài một chút không?Tao muốn nói chuyện với phiên đội của tao."
"À được."
Cả đồng loạt đi ra.Rồi một lúc ngắn cả tam phiên đều đứng trước giường của Takemichi.Tất cả đều đứng nghiêm một chỗ.Teru mở lời đầu tiên:
"Thưa đội trưởng,sức khỏe của ngài thế nào rồi ạ?"
Ôi trời cái cách xưng hô "ngài" này cậu không tài nào quen được.Cậu miễn cưỡng cười đáp:
"Sức khỏe của tao ổn.Mấy người không cần phải xưng hô "ngài" vậy đâu.Nghe kì quặc chết đi được."
"Không được!Đó là lòng thành kính mà chúng tôi muốn dành cho ngài!"
Hết thuốc chữa rồi!Takemichi thở dài ngao ngán,rồi ngước lên nhìn họ nói:
"Bọn mày còn có chuyện nói với mà đúng không?"
Nói đến đây cả phiên đội đều bối rối,biết rằng bản thân đã nắm bắt đúng chủ đề cần bàn,cậu điềm tĩnh nói:
"Cần gì phải lúng ta lúng túng như thế?Chuyện của Peyan mà đúng không?Cậu ta đâu rồi?"
Thấy không còn lời nào để cãi lại nữa,Peyan đi ra từ trong tam phiên.Nhìn mặt cậu ta trông có vẻ hối hận lắm.Cậu ta quỳ xuống trước giường của Takemichi,đầu không giảm ngước lên nhìn thẳng vào cậu.Takemichi nhìn vậy thương lắm nhưng đây là hình phạt dành cho cậu ta.Cậu nghiêm giọng nói:
"Mày biết được lỗi của bản thân chưa?"
"Tôi đã biết mình sai rồi.Phản bội Touman,đi theo phe kẻ địch."
"Còn thiếu."
Peyan nghe vậy có chút giật mình nhưng cũng không ngước đầu lên hỏi,vẫn cuối gầm mặt nói:
"Nếu tôi còn sai gì nữa mong ngài có nói cho tôi biết."
Cái gì nữa đây?Đến Peyan cũng bị lây rồi ư?Cố giữ cái gọi là bình tĩnh trong lòng.Takemichi tiếp tục nói:
"Luật của tam phiên chỉ có luật:
.Không được đánh người vô tội
.Không được phản bội.
.Không được giấu diếm tao việc gì cả.
Và mày đã giấu tao việc mày sẽ phản bội Touman rồi."
Takemichi cười cười nói.Đầu thì liên tục suy nghĩ tìm một hình phạt nào đó không quá nặng cũng không quá nhẹ cho Peyan.
Đầu Peyan cúi càng ngày càng thấp xuống,nghĩ mãi cũng chả tìm được hình phạt nào.Takemichi nói thêm vài câu trong lúc suy nghĩ:
"Nếu mày không muốn dưới trướng tao thì mày có thể xin rời đội một thời gian đến khi Pachin quay lại cũng được,tao không cấm.Mày có thể nói xấu sau lưng tao tùy thích.Chỉ cần không phạm vào quy luật trên là được."
Lúc này Peyan mới ngước lên nhìn cậu nói:
"Tôi thành thật xin lỗi về việc làm của bản thân.Tôi có thể chịu mọi hình phạt nhưng mong rằng đừng đuổi tôi ra khỏi đội trong một thời gian được không?"