Vài lưu ý nhỏ:
Takemichi:"hello"(là lời nói trực tiếp)
Takemichi:bye(chưa thốt ra miệng)
Cảm ơn đã dành ít thời gian để đọc.Mọi người đọc truyện vui vẻ.
______________________________
Takemichi:Hả!?Cậu ta vừa mới nói gì cơ?
Takemichi bất ngờ trước lời nói của Peyan.Cậu cứ nghĩ đây là mơ,đầu như đang loanding những thứ vừa mới nghe được.Có phải Peyan vừa mới xin cậu giữ cậu ta lại không?Cậu ta tự nguyện mà phải không?Khoan đã lỡ đâu cậu ấy không muốn bị Pachin la nên mới miễn cưỡng xin ở lại?
Nghĩ đến đây trong lòng Takemichi bỗng có chút hụt hẫng và giận dữ?Mặt Takemichi tối xầm lại,hướng ánh mắt như dao găm nhìn về phía Peyan.Cậu ta thấy vị đội trưởng mình mặt bỗng biến sắc,cứ nhìn chăm chăm như muốn nuốt chửng vào bụng.Căn phòng thoáng chốc đã lạnh lẽo vô cùng.Takemichi mở miệng chậm rãi nói,trong giọng có vài phần giống như tra khảo:
"Ý mày là....mày muốn ở lại mà không muốn rời một thời gian à?"
"Vâng,đúng là vậy."
"Lí do?"
"Hả?"
"Tao cần mày nói lí do."
Takemichi vẫn giữ khuôn mặt ấy mà nhìn Peyan.Thấy cậu ta lúng túng không biết trả lời sao,Takemichi liền nói:
"Vì Pachin?"
"....."
Cậu ta hoàn toàn im bặt vậy,Takemichi liền nghĩ rằng bản thân đã đoán đúng,cơn giận càng ngày càng lớn.Cậu không muốn vậy.Nếu là vì người khác mà miễn cưỡng như vậy thì cậu không chấp.Tuy không bộc lộ ra bên ngoài nhiều nhưng câu nói chứa hàm ý rất cao.
"Nếu như mày sợ Pachin biết tin mà la mày thì có lẽ mày không phù hợp ở đội có tao rồi.Tao biết được lòng trung thành của mày dành cho Pachin lớn cỡ nào nhưng,hiện giờ người đứng đầu tam phiên là tao,người sẽ dẫn dắt tam phiên đội trong tháng đó cũng là tao...."
Nói một tràng rồi Takemichi ngưng một lúc lấy hơi,chốt một cậu khiến cho tất cả mọi người trong phòng phải bất ngờ.
"Mày còn không bằng một góc của Nikko."
Cả căn phòng rơi vào im lặng không ai nói tiếng nào nhưng nói đúng hơn là họ không dám hé nửa răng ra.
"Đến đây là đủ rồi,mọi người có thể giải tán.Còn Peyan,mày suy nghĩ kĩ về lựa chọn của bản thân đi.Khi nào thông não rồi thì hãy đến nói chuyện với tao.Nếu mày rời đi cũng sẽ có Teru thế vào vị trí của mày."
Peyan muốn nói nhưng không thể,bị những người trong tam phiên kéo ra ngoài.Nói chuyện một hồi thì Takemichi cũng đã mệt,cậu dựa người vào thành giường,tay đặt lên trán của bản thân,ánh mắt mơ hồ nhìn lên trần nhà.
Takemichi:Có lẽ ban nãy mình đã quá lời rồi.Chắc phải xin lỗi cậu ta thôi.
Muốn ngủ nhưng lại không được,có thế lực vô hình nào đó cứ ép buộc cậu phải thức vậy.Takemichi thở dài ngao ngán.Đúng là...cuộc sống này chả có gì gọi là dễ dàng cả.
"Take-kun!"
Cái giọng nói trong trẻo mà cậu hằng mong ước rằng sẽ được nghe mọi ngày vang lên,Hina bước vào,trên tay là vài ba vỉ thuốc sốt.Nhìn mấy cái đó Takemichi càng suy sụp.Thuốc đắng thấy mồ.Không uống đâu.
Hina mới bước vô thấy crush ỉu xìu,cậu ấy nhìn bao thuốc rồi bĩu môi nhăn mặt.Ôi cái đứa trẻ to xác này thật là....cô thừa biết rằng crush mình rất ghét thuốc,vì nó đắng nên cậu ấy né thuốc như né tà vậy.Giọng cô ấm ấp xen lẫn cưng chiều cất lên:
"Take-kun,uống thuốc thôi."
"Hông uống đâu.Thuốc đắng lắm."
"Hihi.Take-kun phải uống thuốc mới mau khỏe được,vì biết Take-kun rất ghét đắng nên Hina đã tìm thấy loại có vị dâu nè."
Cô cười tự hào khoe thành quả mà nãy giờ cô chạy lòng vòng để tìm.Còn Takemichi nghe thấy vị dâu thì thích lắm,miễn không phải đắng là cậu đồng ý liền!
Hina thoăn thoắt rót nước đưa thuốc cho Takemichi.Cậu cầm viên thuốc màu hơi hồng trong tay.Dù nghe nói nó vị dâu nhưng không tài nào quên được cảm giác uống mấy viên thuốc đắng được.Tay cậu ngập ngừng cầm viên thuốc từ từ đến gần miệng.Hina nói chỉ cần cho vào rồi "ực" một cái là xong.Nhưng lí thuyết khác thực hành hơn km!
Takemichi:Tin tưởng Hina,cậu ấy nói nó không đắng!Chắc chắn cậu ấy sẽ không lừa mình!
Takemichi hít một hơi thật sâu,nhắm chặt mắt lại.Tay đưa viên thuốc đút xuống tận cuống họng,tay kia cầm nước nhanh "ực" một cái.Ôi mèn ơi!Cái vì ngọt ngọt chua chua của dâu hòa lẫn cùng với vị hơi đăng đắng của thuốc...muốn ói quá.
"Take-kun giỏi quá!Uống hết thuốc luôn."
Hina nhìn crush mình khó khăn lắm mới uống được viên thuốc liền vỗ tay tán thưởng.Đúng là crush của cô có khác.Làm cái gì cũng giỏi.Cô đúng là có mắt nhìn người mà.
Takemichi được người mình yêu khen cũng vui sướng không ít,cậu dần quên luôn cái bị đắng của thuốc ban nãy.Ai mà được người mà mình thầm thương trộm khen mà chả vui.Takemichi chợt nhớ ra vài thứ,liền hỏi:
"À mà tớ xuất viện luôn được không?"
"Được thôi,nếu Take-kun muốn thì cái gì cũng được.Nhưng nhớ coi trọng sức khỏe đó!"
"Được rồi!Tớ sẽ không làm ai phải lo lắng đâu."Takemichi cười ngốc nói.
Hina nhìn Takemichi,ngẩn người một lúc rồi cũng đáp lại nụ cười ấy.
Thật là trẻ con thì dù có lớn đến đâu vẫn là trẻ con.Nhưng đó mới là tính cách mà cô thích từ cậu ấy.