Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Author: ThatNghiep
Takemichi và Hina sóng vai nhau đi bộ trên đường, cả hai vừa xem xong một bộ phim thịnh hành lúc bấy giờ. Mặc dù trong ký ức rõ ràng cậu sẽ bất ngờ gặp Hina khi cô ấy vừa đi học thêm về, nhưng bây giờ Hina lại bảo hôm nay cô ấy không bận gì cả, rủ cậu hẹn hò từ buổi chiều đến tận tối.
Nhớ lần trước vạch trần lời nói dối của Hina bị đấm cho một phát, lần này Takemichi không dám hó hé nửa lời.
Takemichi kể tình tiết hài hước trong phim vừa diễn lại làm Hina cười khúc khích suốt cả đường đi. Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên, cậu lập tức mở ra xem ngay.
Người gửi là Daki, nội dung chỉ vỏn vẹn ba chữ: "Đã hoàn thành."
Takemichi lập tức nhắn trả lời: "Cẩn thận nhé."
Đối phương gửi tin nhắn đáp lại nhanh như thể đã soạn thảo sẵn, chỉ cần đọc được tin Takemichi là lập tức nhấn gửi ngay: "Cảm ơn mày."
Sau khi nhắn "Không có gì", cậu gập điện thoại cất vào túi quần, vô thức thở dài. Hina đi bên cạnh nắm lấy tay cậu, khẽ hỏi:
"Sao vậy?"
Takemichi chưa kịp trả lời, chuông điện thoại đã reo lên. Quả nhiên là Draken, hắn hẹn cậu ra đền thờ Musashi ở sông Tama, vẫn như lúc trước, cúp máy ngay trước khi Takemichi kịp trả lời.
Takemichi cậu cất điện thoại, vội nói:
"Draken muốn gặp anh một chút... Anh đưa em về-"
"Vậy em cũng đi."
Takemichi còn chẳng chen lời nổi, cậu muốn đưa Hina về nhưng ánh mắt Hina nghiêm túc vô cùng, cho dù cậu có từ chối thì cô ấy vẫn sẽ không từ bỏ.
"Takemichi-kun, em biết anh không phải là Takemichi của lúc trước, đúng không? Cái cách anh dịu dàng hơn, trưởng thành hơn... nhưng anh im lặng hơn, anh không còn chia sẻ với em nữa..."
Hai đứa đi trên lề đường vắng người, ánh đèn vàng phủ lên mái tóc nâu của Hina, làm nét cười của cô buồn hơn hẳn. Trái tim Takemichi mềm đi, cậu im lặng một lúc, mãi mới cất lời:
"Có một người bạn của anh và bạn gái cậu ấy đã bị cuốn vào mấy chuyện tồi tệ giữa các băng đảng. Họ là người vô tội nhưng cuối cùng lại là người chịu trận. Anh... muốn thay đổi thế giới ngầm này, anh muốn bảo vệ những người vô tội.... Anh muốn, mọi người có thể hạnh phúc."
Hina nắm lấy bàn tay của Takemichi, mỉm cười:
"Đó là điều quan trọng nhất với anh lúc này, đúng không Takemichi-kun?"
"... Ừm."
"Vậy em không còn quan trọng nhất với anh nữa rồi..."
Takemichi vô thức nuốt nước bọt. Thôi rồi. Trái tim của phụ nữ là một điều bí ẩn. Có phải Hina sắp đấm cậu rồi không? Chưa để Takemichi kịp trả lời, Hina đã nghiêng đầu, cười vui vẻ:
"Nhưng em thích anh như vậy. Anh hãy bảo vệ thế giới này đi, và em sẽ bảo vệ anh, được không?"
Trái tim Takemichi đập thịch một cái. Cậu đã từng nghe câu nói này rồi. Nhưng Hina nói với cậu câu này khi gương mặt cô ấy chẳng thể mỉm cười, đôi mắt đượm buồn, đôi bàn tay run rẩy trước tảng đá lạnh lẽo.
"Không đâu."
"...?"
"Ước mơ của anh lúc này... là mọi người có một tương lai hạnh phúc, trong đó có cả em, Hina."
Đừng vì một kẻ không xứng mà đau khổ cả đời. Đừng vì nhớ thương một kẻ thất hứa mà cô độc cả đời.
Hina nhìn bạn trai đưa tay xoa đầu cô, người con trai ấy nở một nụ cười dịu dàng vô cùng. Rõ ràng là yêu thương, nhưng Hina vẫn luôn cảm thấy nặng nề như thể có mặt gương ngăn cản giữa hai người họ, càng lúc càng cách xa.
"Anh sẽ hạnh phúc khi nhìn em hạnh phúc."
"... Em-"
Tiếng động cơ xe máy ồn đến đinh tai nhức óc cả một khu phố làm phá vỡ bầu không khí giữa hai người. Trong lúc Hina lo lắng thì Takemichi đã bước ra trước che chắn cô ở đằng sau.
"Mẹ kiếp mày là ai mà dám ở đây?"
Takemichi bình tĩnh lấy điện thoại chìa ra, trên màn hình là số điện thoại của Draken.
"Draken gọi tôi tới đây nhưng không nói rõ lý do. Đây là số điện thoại cậu ấy."
Đám người còn đang định tóm cổ áo doạ nạt bị Takemichi làm cho cứng họng, đúng là số của Draken thật.
Takemichi im lặng, cậu liếc nhìn trong đám người, có một thiếu niên có vẻ ngoài trội hơn hẳn giữa đám người côn đồ. Cậu nhìn chằm chằm vào người đó, người đó cũng nhạy cảm nhận ra quay đầu nhìn lại.
Mitsuya.
Khi ánh mắt hai người gặp nhau, Mitsuya cảm thấy ánh mắt đối phương như đang chào một người bạn quen thuộc.
Đã từng gặp ở đâu chưa nhỉ?
Mitsuya từng bước lại gần, hỏi: "... Mày là Takemichi?"
Take gật đầu: "Xin chào."
Mitsuya nghe Draken và Mikey kể về tên này, hắn tưởng tượng dáng vẻ đối phương đủ kiểu nhưng chưa từng nghĩ đối phương lại vừa thấp vừa bình thường như thế.
Có điều đôi mắt đó thì giống miêu tả thật. Vừa vui mừng, lại vừa mang theo hối lỗi.
Thằng này chưa từng gặp, mắc gì nó lại nhìn mình như thế? Mitsuya cảm thấy thật kỳ cục. Hắn đá tên đàn em vừa doạ nạt một cái, bình thản gật đầu với Takemichi:
"Đi theo tao."
Mikey cùng Draken ở trung tâm, khoác trên mình đồng phục của Touman, Draken đút hai tay vào túi quần, đứng cạnh Mikey đang ngồi trên chiếc moto, vẫn tạo cảm giác ngầu y hệt như ngày đầu tiên Takemichi nhìn thấy.
Mikey cười nói: "Xin lỗi vì đột nhiên gọi mày t-...."
Chưa kịp để Mikey nói xong, Takemichi chợt cười: "Nhìn mày ngầu thật đấy."
Mikey: "..."
Nụ cười chào hỏi của Mikey cứng đờ, Takemichi lại chẳng nhận ra tổng trưởng Touman đơ ra như trời trồng, tiếp tục khen ngợi: "Đồng phục của bọn mày cũng đẹp lắm."
Mitsuya đang đút tay túi quần nghe vậy, khoé môi khó kiềm được nhếch lên cười. Hắn quàng vai Takemichi:
"Mày có mắt nhìn đấy, Takemichi."
Thấy Mitsuya dựa hẳn lên người Takemichi, chẳng hiểu Draken có chút ngứa mắt. Con koala tóc vàng ấy còn cười tươi như thể gặp được bạn cũ, nào có chút lo lắng khi gặp người lạ, có phải bị bắt cóc còn muốn ăn cơm cùng bọn bắt cóc luôn hay không?
Hắn kéo Takemichi về phía mình trong con mắt trợn tròn của Mitsuya: "Sao mày dẫn theo bạn gái tới làm gì?"
Chưa kịp để Takemichi lên tiếng, Hina đã kéo tay Takemichi về phía mình: "Em muốn chắc chắn Takemichi không có chuyện gì thôi."
Mitsuya nghiêng đầu, cả tổng trưởng lẫn phó tổng trưởng cho gọi khách mời, còn đặc biệt nhấn mạnh hắn bảo vệ cậu ta, làm sao có chuyện gì được. Mà sao hai người này cứ phải lôi kéo qua lại cái cậu Takemichi đó làm gì?
Cảm giác ấm áp trong tay đã biến mất, Hina che chắn Takemichi đằng sau như gà mẹ bảo vệ con, Draken mỉm cười:
"Xin lỗi vì chuyện lần trước, lúc đó bọn này thử đe doạ để thử Takemichi. Thật ra bọn này rất xem trọng cậu ấy."
Hina mỉm cười dịu dàng đáp lại:
"Vâng, không sao đâu. Xin lỗi hai người. Takemichi cũng rất quan trọng với em nên em mới giận như vậy."
Đoạn đối thoại vẫn y hệt như quá khứ, cả hai đều mỉm cười mà sao cậu lại mơ hồ thấy tia lửa giữa hai người nhỉ?
Draken quay đầu gọi lớn:
"Emma! Cô gái này là bạn gái của Takemichi, hãy bảo vệ cô ấy!"
Một cô gái tóc vàng xinh đẹp bước đến gần bọn họ, khi nhìn thấy Takemichi, cô lập tức mở to hai mắt, vui mừng chạy đến ôm chầm cậu.
"Quỷ mít ướt! Tôi mong chờ gặp cậu mãi, hoá ra định mệnh thật sự cho chúng ta gặp lại nhau rồi!!!"
Takemichi sợ đến mức bay màu, bộ ngực mềm mại của Emma làm não cậu đờ ra. Hina đứng cạnh cậu mỉm cười mà gân đã nổi đầy trán, Draken nghiêng đầu, vẻ mặt dữ tợn, cả hai đồng thanh:
"Hai người quen nhau sao?"
Emma hướng đến Mikey, cười nói hạnh phúc: "Đây là chàng trai em nói là em thích đó!"
Takemichi: "...?"
Thích? Ai thích ai cơ?
Vị tổng trưởng Touman nghiêm mặt, bước xuống xe, kéo Takemichi khỏi cái ôm của Emma, giọng nói như đang khẳng định chủ quyền:
"Anh là người tìm ra cậu ấy trước. Không được thích cậu ấy!"
Takemichi biết Mikey sẽ phản đối, Emma là em gái của hắn, sao có thể để em gái thích một người như cậu được. Biết là thế, nhưng cậu cứ cảm giác có gì đó sai sai...
Emma giận dữ: "Anh đừng có giành với em. Ai tìm trước thì kệ chứ, em thích cậu ấy mà!"
Mikey lớn giọng: "Là của anh!!!"
Draken trừng mắt: "Này, Mikey, mày đừng có mà lớn tiếng với Emma. Takemichi của ai còn chưa biết được!"
Hina mỉm cười: "Takemichi mới là bạn trai của tôi!!!!"
Càng nghe đoạn đối thoại của bốn người Takemichi càng không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Có điều trông bốn người như thể sắp lao vào đánh nhau, Takemichi đưa tay cản lại, cậu vội vã giải thích:
"Hôm trước tao đi hát karaoke một mình, tình cờ gặp cô ấy. Lúc đó có chút chuyện nên đã khóc, cô ấy an ủi tao, sau khi tao đỡ buồn thì hai đứa tạm biệt. Thật đấy, chưa xảy ra chuyện gì cả!"
Hina, Draken và Mikey đồng loạt lớn giọng hỏi:
"Thằng nào gây sự với mày?" – "Ai làm anh khóc?"
Takemichi: "...?"
Đó không phải là trọng điểm của vấn đề mà?
Cậu nhìn Draken với Mikey, đưa tay thề:
"Tao thề là tao chưa chạm vào cô ấy."
Cậu quay sang Hina:
"Hina, anh thề là anh không làm gì cả, không nắm tay, không hôn, không gì cả."
Takemichi tiếp tục quay sang Emma:
"Cậu cũng đừng thích tôi. Tôi không có điểm gì tốt cả-"
Chưa kịp để cậu nói xong câu, bốn người Mikey, Draken, Hina và Emma đã đồng loạt cắt lời:
"Mày rất tốt!!!" – "Anh rất tốt!" – "Cậu rất tốt!"
Takemichi: "...?"
Vâng?
Chú thích: