Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Author: ThatNghiep
Takemichi trân trối nhìn Emma và Hina giao tiếp bằng mắt, cùng lúc hất cằm rồi đi sang bên kia, chẳng biết hai cô gái định giải quyết kiểu gì mà trông có vẻ như sắp đại chiến đến nơi.
Mikey bĩu môi rời đi, Draken hô lớn gọi cả nhóm Touman tập hợp lại. Takemichi không đi theo Mikey và Draken mà lẽo đẽo sau lưng Mitsuya.
Mitsuya biết Mikey có tính chiếm hữu cao, có điều xưa nay chỉ thấy cậu ta giành đồ vật chứ chưa từng thấy giành người nào bao giờ. Cả Draken nữa, lần đầu thấy cậu ta lớn tiếng ngược lại với Mikey ngay giữa đàn em.
Mà trung tâm của vụ việc bây giờ lại đang cúi đầu đi sau lưng mình. Mitsuya nghiêng đầu, thấp giọng hỏi:
"Mày gặp Mikey với Draken được mấy lần rồi?"
Takemichi giơ ngón tay đếm đếm, cũng rướn người kề sát tai Mitsuya nhỏ giọng đáp lại:
"Lần này là lần thứ ba."
Vậy là mới gặp hai lần thôi sao? Hai lần mà đủ để Mikey và Draken quan tâm như vậy?
"Vậy sao bọn họ lại giành mày?"
"... Tao cũng không biết."
Mitsuya nhíu mày, thân phận của Emma khá đặc biệt, hắn cảm thấy mình nên cảnh báo cho người này. Mitsuya nhìn Takemichi nhón chân, hắn vô thức hơi cúi lưng xuống cho vừa tầm đối phương, khẽ nói:
"Vậy sao? Tao khuyên mày nên cẩn thận, đó là Emma, em gái của Mikey. Nếu không có chuyện gì thì đừng đụng đến, Mikey sẽ nổi giận đấy."
Takemichi đưa tay che miệng, y hệt như bọn học sinh lén lút nói chuyện trong giờ học:
"... Tao biết rồi. Cảm ơn mày, Mitsuya."
"... Tao nhớ tao chưa nói tên tao cho mày?"
"À... Cái đó.... Tao có nghe bạn tao kể về Touman nên tao biết mặt mày rồi."
Mikey ngồi trên bậc thang, đưa mắt tìm kiếm bóng người quen thuộc. Đối phương cùng đội trưởng đội đang cười với nhau rồi thì thầm to nhỏ gì đó, mặt cách mặt còn chưa đến nửa gang tay. Mikey mím môi, đàn em còn đang đứng xếp hàng nghiêm cẩn bên dưới, phải tập trung vào vấn đề chính.
"Cuộc gặp hôm nay là về vụ Moebius. Chúng ta sẽ có một cuộc giao chiến lớn với chúng vào khoảng thời gian lễ hội Musashi... Hãy nói tao nghe ý kiến của mọi người."
Mitsuya thấp giọng hỏi:
"Mày có biết Moebius là gì không?"
Takemichi lắc đầu giả vờ không biết, nhưng cậu biết rất rõ, mấy bữa trước vừa đụng độ, giờ nhớ lại vẫn còn run. Cậu vô thức níu ống tay áo của Mitsuya, khẽ hỏi:
"Moebius là băng đảng thế nào?"
Mitsuya liếc nhìn ống tay áo bị đối phương níu nhẹ, cũng chẳng hất tay ra, làm như không thấy gì, tiếp tục nói:
"Là băng kiểm soát Shinjuku lâu hơn chúng ta hai thế hệ."
Takemichi gật đầu, Touman lúc này vẫn còn là một băng mới thành lập, vẫn còn vô số băng nhóm lớn hơn. Dù căm ghét nhưng phải công nhận năng lực của Kisaki, chưa đến một năm đã đưa Touman lên làm băng lớn nhất Tokyo, cái khả năng của gã thật đáng gờm.
Mikey ngồi ở trên cao không nghe được ai ý kiến gì, ai nấy đều cúi đầu, có vẻ không muốn đánh nhưng không dám lên tiếng. Còn hai người kia thì càng lúc càng sát lại, còn níu cả tay áo nhau, chẳng biết nói cái gì mà nói nhiều như vậy.
Trong lúc Mitsuya còn đang diễn giải chi tiết cho Takemichi về tình hình các băng nhóm trong Tokyo, tình hình nội bộ Moebius và cả lý do vì sao Touman lại muốn quyết chiến với Moebius, Takemichi vốn dĩ đã biết nên nửa nghe nửa không, cậu đang sợ Pachin.
Quả nhiên y hệt như quá khứ, Pachin nổi giận đùng đùng lao đến chỗ Takemichi đá một cái, Takemichi nhanh chóng nghiêng người, Mitsuya phản xạ nhanh cũng tóm lấy tay Takemichi kéo vào người mình.
Takemichi chẳng ngờ Mitsuya lại cứu người lạ, cậu đã nghiêng người mà đối phương còn kéo thêm, kết quả là ngã nhào vào ngực Mitsuya, đối phương cũng thuận thế ôm cậu vào lòng.
Mikey ở phía xa: "..."
Draken ở gần Mikey: "..."
Mitsuya nhíu mày lớn giọng với Pachin: "Mày đừng có gây sự với khách của tổng trưởng nữa!"
Pachin không đủ nhạy để nhận ra tình huống có phần kỳ dị, hắn cao ngạo hỏi: "Mày là Hanagaki hả?"
Peyan trừng mắt với Takemichi vẫn đang trong cái ôm bảo vệ của Mitsuya: "Mày được Kiyomasa chăm sóc trong vụ đánh nhau ngầm hả?"
Pachin siết chặt nắm đấm: "Mày đang cầu bọn tao thua chứ gì?"
Takemichi vội tránh ra, trốn sau lưng Mitsuya. Mãi đến lúc này Takemichi mới nhớ ra vì sao quá khứ Pachin lại đá mình. Hoá ra Kiyomasa thuộc đội ba, chuyện gã tổ chức đánh nhau đã bị Mikey khiển trách, cho nên Pachin mới nổi giận như thế.
Và cũng như quá khứ, Mitsuya và Pachin, Peyan lớn tiếng cãi nhau, có điều thái độ Mitsuya gắt hơn hẳn, làm cho cả Pachin cũng phải lùi lại.
Takemichi xoa cằm, suy nghĩ một lúc mới nói:
"Touman sẽ thắng thôi."
Câu nói của cậu làm ba người kia lập tức im lặng. Takemichi nghiêng đầu giải thích:
"Tao chỉ là một người trung lập, nhưng tao đã nghe Mitsuya nói lý do vì sao Touman quyết chiến với Moebius. Bạn của Pachin và bạn gái cậu ấy là người vô tội, bị Moebius hãm hại ác độc đến thế, Moebius chính là kẻ ác. Còn Touman, vì bạn bè mà bảo vệ, vậy Touman sẽ là anh hùng. Không phải trong tất cả các bộ phim, anh hùng đều sẽ thắng cái ác sao?"
Không kiềm được mà bật cười, Mitsuya cảm thấy lời nói của người này ngốc nghếch không chịu nổi. Đây là đời thật, bọn họ đều là một đám bất lương như nhau mà thôi, cái gì mà kẻ ác với anh hùng cơ chứ...
Nhưng mà, sao nghe cậu ta nói vậy lại thấy vui nhỉ?
Giọng của Takemichi không lớn, có điều ở đền thờ ngoài Touman chẳng còn ai, mà có tổng trưởng Touman ở đây thì không một ai dám lên tiếng, thành ra ai nấy gần như đều nghe rõ được câu nói của Takemichi.
Trên tinh thần mà nói, hầu hết người trong Touman đều lo lắng khi quyết chiến với một bang lớn mạnh và lâu đời hơn Touman, nhưng nghe lời nói kia, tất cả đều cảm thấy tự tin hơn hẳn.
Đúng vậy, điều bọn họ làm là đúng, tại sao lại phải lo sợ?
Mikey mím môi, đôi mắt khó giấu nét cười, hắn vẫy tay:
"Takemitchy, lên đây, nói tao nghe ý kiến của mày."
Takemichi ngơ ngác chỉ tay vào mình. Sao lại gọi cậu? Lúc nãy cậu đâu có nói lớn lắm, chẳng lẽ Mikey nghe được?
Mikey mỉm cười:
"Là mày đó Takemitchy. Nói tao nghe, Touman có nên quyết chiến Moebius không?"
Takemichi thầm nghĩ dù cậu có nói "Không" đi chăng nữa thì vẫn đánh nhau thôi, có khác biệt gì đâu. Có điều tổng trưởng Touman đã mời tận hai lần mà cậu còn không lên thì cả đám Touman bên dưới sẽ đánh cậu đến chết mất.
Takemichi chậm chạp đi lên, Mikey vẫy tay chỉ chỗ cạnh hắn ý bảo cậu ngồi xuống. Takemichi biết người duy nhất dám ngồi trước Mikey là Kisaki, còn cậu thì cho xin. Cậu không định làm người nổi bật như quá khứ, nói đại gì đó rồi đi xuống là được.
Takemichi đứng ở bậc thang ngang Mikey, sau khi cúi người chào thì thẳng lưng nói lớn:
"Tôi là Hanagaki Takemichi. Tuy chỉ là người ngoài nên không có tư cách lên tiếng nhưng tôi đã nghe lý do Touman quyết chiến Moebius. Ý kiến của riêng bản thân, tôi ủng hộ. Không phải bởi vì tôi thích nhìn mọi người đánh đấm hay tàn sát lẫn nhau, và việc lý do đánh nhau vì người ngoài băng có thể không phục... Nhưng Mikey đã từng nói với tôi rằng Touman sẽ làm nên thời đại, sẽ tạo nên một giới bất lương mới..."
Takemichi dừng lại, lo lắng hít một hơi thật sâu. Mikey nghe mình được nhắc đến cũng tròn mắt ngẩng đầu nhìn đối phương.
"Không chỉ riêng Pachin có bạn bè, các thành viên của Touman đều có gia đình và những người quan trọng. Không chỉ riêng Moebius mà còn nhiều băng nhóm sẵn sàng làm điều ác độc với người thân và bạn bè những thành viên Touman..."
"... Bảo vệ người khác chính là bảo vệ những người yêu thương mình. Giới bất lương có thể tàn sát lẫn nhau, nhưng người vô tội thì không được phép làm tổn hại, không được làm họ khóc, những kẻ làm hại người vô tội là rác rưởi."
Nhớ đến cái chết của Emma và vô số lần nhìn Hina chết đi, Takemichi vô thức giận dữ, lớn giọng với tất cả mọi người bên dưới, ước gì có thể đập vào đầu từng người rồi nhét cái đạo lý đơn giản đó vào đầu họ.
Takemichi nghiêm túc nhìn mọi người:
"Trong mắt tôi, sau khi dọn dẹp sạch sẽ thế giới của chúng ta, đó sẽ là thời đại mới của Touman, là thời đại mới của bất lương!!! Touman nhất định sẽ thắng!!!"
Kết thúc phát biểu, Takemichi cúi đầu chào, lén lút thở phào một hơi, sau đó im lặng định xuống chỗ Mitsuya, hoàn toàn không để ý đám người bên dưới. Cậu không trông mong bằng vài câu nói có thể thuyết phục đấm bất lương này, cho nên kết quả thế nào cậu không quan tâm lắm.
Quá khứ Touman không coi trọng cậu, một người lạ được tổng trưởng Touman coi trọng trong khi đánh đấm yếu như sên, chẳng ai yêu thích cậu trừ những đội trưởng, mà cũng do Mikey để ý nên họ mới quan tâm cậu.
Và cho dù sau đó cậu có làm đội trưởng đội thay Baji đi chăng nữa thì người duy nhất theo cậu chỉ có Chifuyu, những người bên dưới hoàn toàn không phục cậu tí nào, đúng hơn là căm ghét cậu đã thế chỗ đội trưởng của họ.
Takemichi tự biết thực lực bản thân, cậu không có đầu óc thông minh để khiến người khác phục tùng trong sợ hãi như Kisaki, cũng không đánh nhau giỏi như Mikey để người khác ngưỡng mộ tuân theo.
Cậu là một người bình thường mà thôi.
Takemichi đã chấp nhận sự thật này từ lâu rồi.
Có điều chỉ cần cậu quay đầu, Takemichi sẽ thấy toàn bộ Touman đang ngơ ngác nhìn cậu đầy ngưỡng mộ lẫn tin tưởng. Và cả vị tổng trưởng Touman kia cũng đang ngẩn người dõi theo, đôi mắt luôn u ám bỗng sáng rực như tìm thấy ánh sáng mới của đời mình.
Chú thích: