Dạo này cuộc sống của Takemichi có chút thay đổi. Đầu tiên thì phải kể đến hai tên ngốc trước mặt.
"Ran, Rindou. Đừng đánh nhau nữa, rơi hết vụn bánh ra nhà rồi."
Cả hai nghe người kia mắng liền lập tức dừng lại, tìm đồ dọn dẹp rồi ngoan ngoãn leo lên sofa ngồi cạnh Takemichi, chăm chú theo dõi chương trình trên tv như từng có gì xảy ra. Takemichi thở dài, chính xác là khoảng tháng trước khi cậu còn đang loay hoay tìm đường đến một tiệm bánh nổi tiếng ở Roppongi thì hai anh em nhà này bỗng bất ngờ chạy từ đâu đến đứng ôm ấp cậu một lúc lâu. Cậu hỏi gì cũng không trả lời, bàn tay thì bấu lấy vạt áo cậu run lên khiến Takemichi lúng túng không biết phải làm sao, dỗ dành cả hai như trẻ con một hồi mới chịu thôi. Từ hôm đó đến giờ thì cứ bám dính lấy cậu không rời, ngày nào cũng ở nhà cậu đến tối muộn mới về, sáng sớm đến đưa cậu đi học, chiều tan thì đứng ở cổng trường chờ, ai nhìn qua còn nghĩ là hai anh lớn đến đón em nhỏ.
Nghe nói hai anh em này là bất lương nổi tiếng ở Roppongi, Takemichi thắc mắc, vậy thì một người không biết đánh đấm cũng không phải thông minh tài giỏi như cậu lại có điểm gì thu hút họ nhỉ?
Trong lúc còn đang mải suy nghĩ vẩn vơ thì từ lúc nào Rindou ngồi bên phải đã ngả đầu vào vai cậu dụi qua dụi lại như một con mèo, Ran ở bên trái thì nằm hẳn xuống gối đầu lên đùi cậu.
Đầu óc của hai anh em ngày càng mụ mị khi mùi hương của người này cứ thoang thoảng ngay đầu mũi, đây đúng là mùi trong kí ức của họ rồi, Takemichi chẳng thay đổi chút nào so với dòng thời gian trước.
"Tao muốn hỏi lâu rồi, nhưng sao chúng mày tìm được địa chỉ nhà mới của tao thế? Tao còn chưa kịp nhắn tin thông báo cho ai mà."
Takemichi vừa nói vừa thuận tay tháo dây chun bím tóc của Ran, vờn từng lọn tóc thầm nghĩ tên này là con trai mà tóc vừa dài vừa mượt như tóc con gái vậy.
"Hôm bọn tao đến chơi thấy người của dịch vụ chuyển nhà đi ra từ nhà mày, nên có hỏi người đó một chút."
Takemichi đần mặt, không phải hãng dịch vụ đó có cam kết đảm bảo giữ kín thông tin của khách hàng hay sao?
"Chúng mày... không phải đe dọa người ta đấy chứ?"
Cậu suýt thì đã quên mất, hai anh em nhà này dù mỗi lần quấn cậu đều ngoan ngoãn dễ bảo như cún con nhưng họ vốn là bất lương mà. Lại còn đứng đầu cả một khu lớn như Roppongi nữa!
Ran thu lại nụ cười của mình rồi chớp chớp mắt, đầy vô tội mà cầm lấy bàn tay cậu cho vào miệng cắn cắn nhẹ vài cái. Rindou cũng không chịu thua anh trai, từ dựa vai chuyển qua thành ôm lấy cổ cậu.
Thôi đúng mẹ rồi còn đâu.
"Ran, Rindou. Ngồi thẳng dậy."
Hai anh em hơi khựng lại, bày ra vẻ mặt đầy ủy khuất từ từ buông cậu ra.
"Tao định nhắn tin cho chúng mày địa chỉ nhà mới rồi, tao không có bỏ trốn đâu. Nên là sau này không được làm thế nữa nhé, tao sẽ ghét nếu chúng mày làm hại người vô tội đấy. Nghe chưa?"
Takemichi nhìn hai anh em miễn cưỡng gật đầu mà không khỏi bật cười. Rõ là lớn tuổi hơn cậu thế nhưng cứ nghe lời răm rắp ấy.
"Muốn ăn gì thêm không? Tao lấy cho."
Hai anh em lắc đầu, nhìn người kia cười liền ngay lập tức ngồi dịch vào tranh thủ ôm ấp không chịu buông.
"Nhưng mà ngày nào chúng mày cũng qua nhà tao thế này mà không bận bịu việc riêng hay gì hả?"
"Việc duy nhất bọn tao bận chính là khiến mày trở thành người của bọn tao."
Takemichi ngớ người, rốt cuộc là hai tên này có bị đập đầu vào đâu không thế? Hay là giới bất lương đều có mạch não khác người thường? Hoặc là trend mới của giới bất lương?
Dẫn theo một đứa yếu xìu như cậu đi đánh nhau để có mà thêm việc hả?
"Tao đâu có biết đánh đấm."
"Bọn tao bảo vệ mày."
Cả hai anh em ngay lập tức trả lời chắc nịch. Rồi như thế không thấy phiền phức hơn hả? Nhỡ như bị hội đồng thì tính sao? Lo bản thân còn không xong mà đòi bảo vệ người khác nữa.
Ran thấy người kia im lặng một hồi liền cười như vừa nghĩ ra sáng kiến gì đó hay ho lắm.
"Hay bọn tao mang đồ qua mày ở luôn nhé? Mỗi lần về cực muốn chết, mà nếu có kẻ trộm hay ai đó đến làm phiền mày thì còn có bọn tao bên cạnh nữa."
Ai đó là ai? Mà một kẻ mờ nhạt như cậu thì ai quan tâm để đến làm phiền đây? Lấy lí do gì hợp lí hơn được không?
"Tao... từ chối được không?"
"Không."
Cậu biết ngay mà, hai cái tên ngốc cứng đầu cứng cổ hết sức tùy tiện này. Takemichi ra vẻ nghĩ ngợi, dù quen biết chưa đủ lâu, nhưng trung bình mỗi ngày phải gặp nhau đến tiếng hơn khiến cậu cũng hiểu tần sóng não của hai tên này chút chút.
Takemichi nuốt nước bọt, chủ động nắm tay hai người, ngón cái nhẹ xoa xoa dụ dỗ.
"Ừm, tao rất thích được ở chung với chúng mày. Nhưng mà lúc bố mẹ tao về đột xuất thì khó giải thích với họ khó lắm. Hay là, thi thoảng chúng mày ở lại đây với tao, rồi sau đó ba đứa mình ngủ chung. Có được không?"
Nói bình thường không được thì phải dỗ ngọt!
Hai anh em ngẩn người, hết nhìn bàn tay đang được nắm kia lại ngẩng lên nhìn nhau. Trong lòng phân vân không biết phương án nào tốt hơn. Nếu ở chung thì ngày nào cũng sẽ được gặp rồi ôm ấp cả ngày, nhưng lại không được ngủ chung.
Còn nếu không ở chung thì thi thoảng sẽ được ngủ cùng, vậy thì sẽ dễ sờ mó nhiều hơn.
Ran gật gù đầu suy nghĩ không thôi, Takemichi thấy vậy cũng không hỏi thêm nữa, cậu bảo hắn ngồi quay lưng lại để cậu chải tóc trong khi Rindou ngồi phía sau vòng tay qua eo cậu và tựa cằm lên vai.
Hai tên này không định đi kiếm bạn gái à?
———
Tự dưng bị thích hai em này quá sờ cho thoải mái khi còn là của riêng đi
Trời ơi không hiểu sao đến đêm thì văn cứ chảy trong đầu, thế là lại mở lap ra viết. Cái bản mặt tui sắp không giống người nữa rồi. Cả ngày ngồi high mitake, cầu mong cho hai đứa dduj nhau, đến đêm lại đem Michi cho kẻ khác =)))))) chin nhỗi Mikey, nhưng ai nằm trên Michi cũng hợp quá làm em không thể ngừng nghĩ đến chiếc plot dduj ná thở. Nhưng mà trong dòng thời gian này Michi năm cuối sơ trung, nghĩa là mới . Chưa đủ chín để ăn nên chắc không viết H đâu =))))))) dù tôi cũng vã đến phát điên muốn hét lên lúc h sáng rồi ^^