Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dạo này cuộc sống của Takemichi có chút thay đổi. Điều thứ nhất là hai anh em Haitani. Điều thứ hai thì là chuyện hôm nay có hai người tóc vàng cứ đi qua đi lại nhà cậu từ chiều đến giờ.
Nếu hỏi về Ran và Rindou, thì hai tên ngốc ấy dạo này có chút việc bận. Nghe bảo vì họ thường xuyên không có mặt tại Roppongi nên có vài bang khác đến làm loạn. Takemichi nhớ rõ biểu cảm chán ghét của hai anh em nhà ấy khi nói về chuyện sẽ không thể sang nhà cậu chơi trong vài hôm mà không khỏi bật cười, cứ dặn dò đủ điều trên trời dưới đất rồi đỏi ngủ chung khi họ giải quyết xong việc, thấy Takemichi ậm ừ suy nghĩ thì ôm chặt cho đến khi cậu đồng ý mới buông ra.
"Bọn tao vẫn sẽ đưa mày đi học vào buổi sáng dù buổi chiều không đón mày về được."
"Mày nhớ phải ăn uống đầy đủ và đi ngủ đúng giờ đấy, tuyệt đối không được nói chuyện với người con trai khác đâu."
Và đó là những gì hai anh em nhà ấy nói với cậu sau màn chia tay quyến luyến hơn nửa tiếng đồng hồ mới xong. Takemichi mơ hồ cảm nhận được đầu óc bản thân có lẽ không còn bình thường nữa sau khi tiếp xúc với hai anh em khùng điên quá nhiều nên mới thấy tình huống này hệt như người chồng hay ghen phải đi công tác xa nhà một thời gian mà tâm tình luôn bất an về cô vợ ở nhà một mình.
Takemichi thở dài, ngó ra ngoài cửa sổ vẫn thấy hai cái đầu vàng đang lấp ló sau cái cây nhìn chằm chằm vào nhà cậu như biến thái. Chợt nhớ hôm nay cũng là Halloween, có khi nào hai cái người đầu vàng kia định đến nhà cậu để xin kẹo nhưng ngại nên không dám gõ cửa không?
Takemichi bị chính suy nghĩ của bản thân thuyết phục, trong lòng không ngừng cảm thấy hai người đầu vàng dễ thương. Chợt nhớ trong nhà còn vài gói kẹo chưa ăn, vừa đi vào trong bếp Takemichi vừa tưởng tượng ra bản mặt hạnh phúc của hai tên đầu vàng kia khi thành công xin kẹo mà không khỏi phấn khích.
ĐÁNG YÊU CHẾT MẤT! PHẢI CHO KẸO! NHẤT ĐỊNH PHẢI CHO!
Nghĩ liền hành động, Takemichi vui vẻ lục tủ đồ ăn vặt mà bố mẹ cậu đã chuẩn bị riêng cho. Thầm trách hai tên đần Haitani giấu tên chưa gì đã ăn gần hết số bánh kẹo cậu để dành trong một tháng.
Chỉ còn đúng mỗi hai gói kẹo mà Rindou thích, Takemichi nhắm mắt làm liều, chắc mẩm rằng hắn sẽ không nhớ chi tiết còn cái gì trong nhà cậu đâu.
Hí hửng ôm bịch kẹo chạy ra phía ngoài nhà, cậu vờ như không biết gì về hai cái đầu vàng kia, giả bộ đi đến cửa hàng tiện lợi cần mua thứ gì đó.
Thế mà hai tên ngốc ấy, một tóc vàng dài và một tóc vàng ngắn cũng vậy mà ngây thơ bám theo cậu như một cái đuôi. Đi được một đoạn, Takmichi bất ngờ quay lại khiến Mikey và Chifuyu giật mình thot thót định bỏ chạy.
"Này, lại đây."
Hai cái đầu vàng cùng lúc đều khựng lại, ngập ngừng nhìn người kia nhưng cũng ngoan ngoãn lại gần, trong đầu đã bịa ra một đống lí do tại sao bám theo con nhà người ta lúc tối muộn như này. Thế nhưng trái ngược lại với suy nghĩ của mấy người tóc vàng nọ, Takemichi chỉ xoa đầu cả hai rồi đưa mấy túi kẹo ra trước mặt, mỉm cười nói:
"Sao phải sợ sệt như thế, chẳng phải hai cậu đi theo tôi vì muốn xin kẹo sao? Trick or Treat ấy, hôm nay là Halloween mà. Cầm lấy đi."
Hả? Gì cơ?
Mikey và Chifuyu ngơ ngác nhìn nhau, nhận lấy kẹo rồi mím môi không nói gì. Thôi thì hiểu nhầm thế này có khi còn đỡ hơn... Takemichi thấy cũng đã muộn nên vẫy tay chào tạm biệt cả hai, đi hướng ngược lại về nhà.
Nhưng chưa đi quá được năm bước, cả cơ thể cậu đã chìm vào hai vòng tay ấm áp. Takemichi ngớ người, ngó ngang ngó dọc thấy không có ai đi ngang qua chỗ này mới yên tâm, lắp bắp nói:
"S-sao thế? C-chờ chút đã nào, chúng ta đang ở giữa đường."
Sao không giống tưởng tượng của cậu chút nào hết vậy!
Takemichi lúng túng, hai người tóc vàng này cư xử hệt như anh em Haitani ngày đầu tiên gặp cậu, bấu chặt lấy vạt áo không ngừng run rẩy. Có điều phần da hõm cổ của Takemichi ngoài cảm nhận được sự ấm áp từ hơi thở thì còn thấy ươn ướt nữa.
Những người này đang khóc sao?
Takemichi bắt đầu hơi hoảng loạn. Ủa gì thế? Mắc gì khóc? Ai nhìn vào lại nghĩ cậu bắt nạt họ mất.
Cậu hít một hơi, dịu dàng vuốt tóc hai cái đầu vàng hoe dỗ dành, nhẹ giọng hỏi:
"Ngoan ngoan, không khóc nữa, không sao hết."
Đứng ôm một lúc lâu hai tên lạ mặt này mới ngừng khóc nhưng vẫn không chịu buông tay áo cậu ra. Takemichi nhìn hai đôi mắt sưng húp nên mềm lòng không nỡ gạt ra, đành dắt mấy tên này vào nhà mình chơi.
"Ừm, giới thiệu chút nhé. Tôi là Hanagaki Takemichi, các cậu tên gì?"
Takemichi đặt hai li trà ấm xuống trước mặt mấy tên đầu vàng lạ hoắc không có chút quen biết nào liến thoắng giới thiệu về bản thân.
"Matsuno Chifuyu. Gọi là Chifuyu cũng được..."
"Man...jiro, Sano Manjiro. Gọi là Mikey cũng được."
Mikey? Cái tên này có chút quen nhỉ. Takemichi thầm lục lại kí ức của mình, chuyển sang trường mới làm cậu đã quen được một hội bạn hợp cạ, mà hội bạn ấy lại có một người tên là Yamagishi-từ điển giới bất lương nên cậu cũng nghe ngóng được một số thứ. Dù bản thân không định gia nhập con đường nguy hiểm này vì có vài lần Ran và Rindou đến đón cậu trong tình trạng nhiều vết thương cả lớn cả nhỏ trên mặt, quần áo dính đầy đất cát khiến cậu hết hồn. Tuy nhiên biết nhiều còn hơn không biết mà...
Xem nào, Sano Manjiro. Mikey...Mikey.
"Mikey vô địch, tổng trưởng của Tokyo Manji ở khu vực Shibuya. Cậu ta lớn hơn chúng ta một tuổi, nghe bảo đánh nhau chưa từng thua ai. Thế nên Tokyo Manji từ bang nhỏ đã bành trướng rất nhanh."
Takemichi tròn mắt. Cái người trông bé tí tẹo đáng yêu vừa ôm cậu khóc một trận vậy mà lại là Mikey vô địch nổi tiếng mà Yamagishi hay nhắc đến sao?
"K-không lẽ cậu là Mikey vô địch, tổng trưởng của Tokyo Manji?"
Takemichi lắp bắp, càng hoang mang hơn khi thấy người ấy gật đầu.
"C-còn Chifuyu thì sao? Không lẽ cậu cũng là tổng trưởng một bang khác ư?"
Chifuyu hơi đơ người rồi lắc đầu, thấp giọng trả lời:
"Không, tôi chỉ là phó đội trưởng phân đội một của Touman thôi."
Phó đội trưởng ư? Vậy chắc đánh nhau cũng giởi lắm.
Takemichi thở phào, thầm đánh giá cao hai người trước mặt. Vừa đẹp trai vừa đánh nhau giỏi, chắc nhiều gái theo lắm. Nhắc tới đẹp trai thì Ran và Rindou cũng không kém cạnh, đã vậy không cần băng nhóm mà vẫn có thể đứng đầu Roppongi. Bất lương bây giờ đều là những người tài sắc vẹn toàn thế sao?
Tự nhìn lại bản thân khiến cho cậu có chút chạnh lòng, xung quanh toàn những người nổi bật, thế nhưng Takemichi lại quá mờ nhạt. Không đẹp trai, không cao, không đánh đấm được, cũng không thông minh. Cậu thở hắt ra một hơi mà không khỏi não lòng.
Takemichi cứ chìm vào những dòng suy nghĩ vớ vẩn của bản thân mà không hề nghĩ tới lí do tại sao mình luôn bị những tên bất lương đứng đầu ở Tokyo bám dính.
———
Định đêm hôm qua up rồi nhưng đi chơi cả ngày xong mệt quá mà quên mất =))))) à lát mọi người có nhận được thông báo mấy chap trước thì đấy là tôi sửa lỗi chính tả nhé :) nay đọc lại mới thấy quá trời lỗi type. Gõ bàn phím lap nhanh quá nên không để ý. Tui sẽ bổ sung và sửa vài điều vào must read nên cả nhà nhớ đọc lại nhéeeee
Chúc mọi người ngủ ngonnnn