Ẩn Đế

chương 54: thê thiếp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ngươi… ngươi nói cái gì?” Thiên Yên buông xuống biểu tình nghiêm túc trên mặt, ngón tay gắt gao nắm lấy váy vải trên người nàng, đầu ngón tay vì dùng sức quá mức mà có chút trắng bệch.

“Ôi, như thế nào, ngươi còn không cao hứng, ngươi ngẫm lại a, cho dù ngươi từng là cái gì mà thiên hạ đệ nhất danh kỹ, nhưng nói chung vẫn là kỹ nữ đi? Nếu tướng công ngươi vẫn còn là thư sinh nghèo kiết kia thì không sao, nhưng hiện tại hắn là Trạng Nguyên a! Này chính là quan viên bát phẩm nha! Tiền đồ không thể lường trước được, nói không chừng tương lai còn có thể trở thành đại nhân nhất phẩm a, đến lúc đó cho dù ngươi là một thiếp thất thì cũng là thủy trướng thuyền cao, thân phận địa vị hoàn toàn bất đồng nha! Nếu ngươi lại sinh cho hắn một nam một nữ, chậc chậc…” Mới vừa rồi mặt tươi như hoa cười nói, Vương bà đảo mắt nhìn thấy biểu tình dữ tợn của Thiên Yên, lập tức im miệng.

THUỶ TRƯỚNG THUYỀN CAO: nước lên thì thuyền lên; sự vật phát triển thì những gì tuỳ thuộc vào nó cũng phát triển theo.

Thiên Yên chậm rãi ngẩng đầu, dung nhan dịu dàng như nước lúc này tái nhợt vô cùng, phối với mái tóc hỗn loạn của nàng, giống như nữ quỷ mới chui ra từ mộ, Vương bà nhìn thấy mà trong lòng rụt lại, run rẩy không thôi.

“Kia… cái kia… dù sao chính Phương Triệt tướng công ngươi nói như vậy a! Ta nói xong rồi, đi đây!” Vương bà thật sự chịu không nổi không khí quái dị ở đây, chạy như ma đuổi ra ngoài.

Đợi cho Vương bà ly khai mất một lúc, Thiên Yên mới có sức đứng lên, đem cửa gỗ đóng lại, toàn bộ phòng lâm vào bóng tối.

Trong bóng tối, nước mắt trong suốt chảy xuống theo làn da trắng nõn mịn màng của Thiên Yên, phải chú ý kỹ thì mới thấy được.

Xuất thân của nàng là một thứ nữ hèn mọn, phụ thân mặc dù địa vị cao, nhưng mẫu thân lại là một thiếp thất không được sủng ái, thời thơ ấu của nàng, vừa chịu nhóm đích tử đích nữ khi dễ, vừa phải đề phòng các di nương, có thể nói là từng bước sợ hãi. Sau đó phụ thân tham ô bị tố giác, cả nhà mấy trăm nhân khẩu, nam bị xử trảm, nữ bị lưu đày, nàng dĩ nhiên không thể may mắn thoát khỏi.

Nếu không phải mẫu thân dùng đồ gia truyền hối lộ binh lính, mang theo nàng chạy thoát, chỉ sợ hiện tại nàng đã trở thành một bộ xương khô ở biên thành rồi.

Đáng tiếc, hi vọng mà nàng nghĩ là đã có cuộc sống khoái hoạt cùng mẫu thân cũng không thể thực hiện được. Mẫu thân vì thân mình suy yếu, chạy trốn được nửa đường thì bệnh mất, để lại mình nàng, chỉ có thể bứt rau dại ăn sống qua ngày.

Nếu không phải hoa nương trên đường vào thành phát hiện nàng, chỉ sợ nàng đã sớm bệnh chết rồi.

Hoa nương nhìn ra tiềm lực của nàng, nói nàng vứt bỏ tên trước kia, đổi tên thành Thiên yên, hơn nữa còn cho nàng cuộc sống cẩm y ngọc thực, mời lão sư tốt nhất dạy nàng, tạo ra một danh kỹ nổi tiếng đệ nhất thiên hạ.

Không thể không nói, nàng chưa từng hận hoa nương, ngược lại còn vô cùng cảm kích, ít nhất nhờ hoa nương mà nàng còn sống.

Nàng từ một điệu múa thành danh, sau đó gặp được rất nhiều danh môn công tử bày tỏ với nàng, tỏ vẻ nguyện ý chuộc nàng ra khỏi Hồng Tụ Chiêu, nhưng nàng đều không đồng ý. Bởi vì Thiên Yên rất rõ ràng, tình yêu của các công tử này đối với nàng chẳng qua chỉ vì vẻ ngoài cả nàng, nếu có một ngày cảnh xuân tươi đẹp mất đi, không còn vẻ ngoài mỹ miều, chỉ sợ nàng chỉ còn lại nhà cao cửa rộng, cô độc chết già.

Quan trọng hơn, nàng vẫn không thể trở thành chính thê của họ!

Thà làm thê tử nhà nghèo, chứ không làm thiếp nhà cao cửa rộng!

Vào ngày mẫu thân mất, nàng liền thề, tuyệt đối không trở thành thiếp, lặp lại bi kịch của mẫu thân!

Sau gặp được Phương Triệt, là chuyện tốt đẹp mà nàng khó có thể tưởng tượng, đặc biệt Phương Triệt không để ý thân phận của nàng, nguyện ý thú nàng làm thê, nàng động tâm, cũng vì vậy mới vừa khóc vừa cầu hoa nương.

Thiên Yên thậm chí nhớ rõ khi Phương Triệt trở về lúc tối hôm qua, ôm nàng cười to, nói rằng nguyện vọng nhiều năm rốt cục thực hiện được, từ nay về sau liền có thể cho nàng cuộc sống hạnh phúc nhất, lúc ấy nàng cúi đầu, lộ ra tươi cười thẹn thùng, trong lòng đối với tương lai cũng tràn ngập hy vọng. Hôm nay, trước khi đi dự tiệc, Phương Triệt còn nói với nàng –

“Nương tử, nàng yên tâm! Nếu thánh thượng hỏi thân phận của nàng, ta chắc chắn làm cho tháng thượng hiểu được chân tình của chúng ta! Cho dù bỏ qua thân phận Trạng Nguyên, ta cũng sẽ không bỏ nàng!”

Lúc đó nói được lời thề son sắt, vì sao hiện tại lại có giấy hôn ước?

Không phải nói cho dù bỏ thân phận Trạng Nguyên, cũng sẽ không bỏ ta sao? Vì sao? Vì sao lại nhận tứ hôn?!

Tả Trà Nhã… nữ nhi trung thư lệnh… thân phận thật tốt! Thê tử thật tốt! Thế mới xứng mới thân phận Trạng Nguyên của hắn, phải không? Có nhạc phụ như vậy, con đường làm quan của hắn chắc chắn càng thuận buồm xuôi gió!

Nghĩ đến đây, Thiên Yên bụm mặt khóc cực kỳ bi ai.

“Phương Triệt, không ngờ ngươi như vậy mà quá nhu nhược, ngay cả dũng khí đi đến trước mặt ta nói cũng không có…” Thiên Yên chỉ cảm thấy tâm của mình… chậm rãi chết đi.

Một lát sau, nàng dùng tay áo lau đi nước mắt, trong mắt không có bi thương, chỉ còn kiên định!

Nàng đứng lên, đi vào trong buồng, đem đồ của mình thu nhập, không chút lưu luyến rời khỏi căn nhà nhỏ mà nàng từng nghĩ sẽ sống hạnh phúc.

Mang theo bao quần áo trên lưng, đi đến đường lớn, nhìn mọi người rộn ràng nhốn nháo, Thiên Yên có chút mê mang, thế nhưng không biết nên đi nơi nào.

Đầu nàng có chút trướng, đi đông đi tây, không ngờ lại về tới Hồng Tụ Chiêu.

Bởi vì bây giờ là ban ngày, trên hoa phố không có người nào, các thanh lâu đều đóng chặt đại môn, thoạt nhìn có chút tiêu điều, hoàn toàn khác với ban đêm huyên náo ồn ào.

Thiên Yên đứng trước đại môn Hồng Tụ Chiêu, ngẩng đầu nhìn biển hiệu vô cùng quen thuộc kia, nước mắt lần nữa chảy xuống.

“Chi nha - “ Phía sau, đại môn đột nhiên mở ra.

Thiên Yên sững sờ nhìn hoa nương không chút thay đổi đứng sau cửa.

“M… ma ma…”

“Vào đi.” Hoa nương buông xuống ánh mắt dao động, cũng không có phản ứng dư thừa nào, đem đại môn hoàn toàn rộng mở, lạnh lùng vô tình nói, " Công tử đang đợi ngươi. "

Công tử ? Thiên Yên bỗng nhớ tới cái ngày mà nàng đau khổ cầu xin hoa nương, nam tử xuất hiện trước mặt nàng, đồng ý cho nàng rời đi, nam tử tôn quý cường đại không thể xâm phạm, giống như thiên thần !

Không phải là hắn… đã sớm thấy được kết cục của mình chứ ?

Thiên Yên cười khổ một tiếng, sau đó theo hoa nương đi vào.

Bên trong Hồng Tụ Chiêu rất im ắng, Thiên Yên đi sau hoa nương, nghe được tiếng bước chân rất nhỏ của mình, nhanh chóng đi qua nhà chính, hướng về hậu viện không mở cửa cho khách nhân bình thường.

Mai vàng trong hậu viện đã nở, tỏa ra mùi thơm ngát, hướng về phía Thiên Yên mà ùa tới, trong nháy mắt tẩy đi nông nổi trong lòng nàng.

Bên trong tầng tầng lớp lớp hoa mai, Thiên Yên thấy bóng dáng huyền sắc kia, nghiêng đầu qua, nhìn thẳng vào nàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio