Khoảnh khắc nhìn thấy nam tử kia, cho dù có tầng tầng lớp lớp hoa mai ngăn trở, nhưng Thiên Yên vẫn không tự chủ được mà ngây người.
" Đi nhanh, đừng để công tử chờ lâu. " Hoa nương đứng sau lưng Thiên Yên, cúi đầu giục một tiếng.
Thiên Yên lúc này mới phục hồi tinh thần, có chút lo lắng đi xuyên qua rừng hoa mai, tới trước mặt Cung Trường Nguyệt. Trước nay ở trước mặt các vương công quý tộc, Thiên Yên đều có thể tiến lùi tự nhiên, bảo trì tâm tình, lúc này khi ở trước mặt huyền y công tử thân phận huyền bí này, lại không biết nên nói làm sao cho phải, tay cũng không nên để đâu cho tốt.
" Ngồi. " Cung Trường Nguyệt ngẩng đầu nhìn Thiên Yên một cái, nâng tay chỉ ghế đá đối diện mình, ý bảo nàng ngồi xuống.
Thiên Yên dĩ nhiên không dám nói không, lo lắng bất an ngồi xuống ghế đá, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Cung Trường Nguyệt.
" Hối hận ? " Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Cung Trường Nguyệt chợt vang lên.
Thân mình Thiên Yên khẽ run lên, không tự chủ xiết chặt tay, cúi mặt không nói được lời nào.
Cung Trường Nguyệt cũng không sốt ruộc thúc giục nàng, nâng tay châm cho mình một ly trà, đưa ly trà đến bên miệng, tinh tế nhấm, lẳng lặng đợi Thiên Yên lên tiếng.
Trầm mặc một lúc, Thiên Yên rốt cục lên tiếng, " Không hối hận, vì… đây là quyết định của chính ta. " Thiên Yên dừng một chút, " Nhưng hận Phương Triệt, ta có hận. "
Nàng nói rất bình thản, nhưng trong lòng lại dâng lên sóng to gió lớn, hận của nàng, oán của nàng như muốn tràn cả ra ngoài – vì sao nàng thật lòng thật dạ, lại bị người ta giẫm lên như thế ?
Cho dù nàng cố gắng kiềm nén, nhưng hận quá mức mãnh liệt, đến nỗi làm cho mắt nàng tràn ngập cừu hận, Cung Trường Nguyệt ngồi đối diện nàng nhìn thấy tất cả.
" Hận hắn ? vậy ngươi muốn trả thù sao ? " Cung Trường Nguyệt đột nhiên hỏi.
Thiên Yên ngẩn ra, cũng nói ra đáp án chân thật nhất lòng nàng, " …Muốn…. "
Cung Trường Nguyệt rất vừa lòng với sự chân thật của nàng, liền nói, " Ta có thể cho ngươi cơ hội để báo thù. "
" Vì cái gì ? " Sau khi khiếp sợ, Thiên Yên vội hỏi. Nàng đương nhiên sẽ không nghĩ nam tử như thần tiên trước mặt này coi trọng dung nhan của nàng, nữ nhân xinh đẹp hơn nàng nhiều lắm, nàng chẳng qua may mắn mới có thể lấy được diễm
danh thiên hạ đệ nhất danh kỹ.
Hoa nương bởi vì Thiên Yên lỗ mãng mà hoảng sợ, vội vàng kéo nàng, thấp giọng cảnh cáo, « Không được vô lễ với công tử! »
Cung Trường Nguyệt thật ra cũng không để tâm, nhìn thẳng vào mắt Thiên Yên, bình tĩnh nói, « Ta muốn một vật của ngươi. »
«Một vật của ta?» Thiên Yên có chút nghi hoặc. Từ sau khi nàng rời khỏi Hồng Tụ Chiêu, hình như cũng không có vật báu gì có thể khiến nam tử này động tâm a !
« Nó ở trên cổ ngươi. » Cung Trường Nguyệt mở miệng nhắc.
Thiên Yên khiếp sợ há to miệng, hơn nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần, lắp bắp mở miệng, « Ngươi… ngươi như thế nào lại biết… » Đó là di vật mà nương lưu lại cho nàng, ở trước lúc nương trút hơi thở cuối cùng, từ trên cổ lấy xuống một vòng trang sức có thể nói là xấu xí, trên vòng trang sức có treo một vật gì đó khá kỳ quái, nhìn thì có vẻ đã rỉ sắt, nhưng chạm vào lại có cảm giác ấm áp ngoài ý muốn.
Nương dùng khí lực cuối cùng nói với nàng, đây là bảo vật mà các thế hệ trong nhà nàng truyền lại, quyết không được để rơi vào tay người khác, lúc quan trọng, cho dù bỏ mạng cũng phải bảo hộ nó!
Lúc ấy nàng còn thấy khó hiểu, không biết vì sao nương lại để ý một vật xấu xí như vậy, nhưng dù sao đó cũng là di vật duy nhất nương nàng lưu lại, cho nên nàng vẫn mang nó trên người mỗi lần, rất ít khi tháo xuống, để nàng nhớ lại mẫu thân đã mất của mình. Lúc đó rời đi, vì vật này không quý giá, hơn nữa cũng là đồ của nàng, cho nên không bị Hồng Tụ Chiêu giữ lại, trực tiếp cho nàng mang theo. Ai ngờ được, vật nhìn không bắt mắt này lại có vị trí quan trọng như vậy trong mắt nam tử trước mặt !
Tuy rằng Thiên Yên rất muốn báo thù, nhưng nàng vẫn do dự, vì mẫu thân đã giao phó cho dù mất mạng cũng phải bảo hộ vật này, nếu nàng giao cho người khác, chỉ sợ mẫu thân dưới cửu tuyền cũng không yên lòng !
Thiên Yên tháo vật ở cổ ra, nắm trong lòng bàn tay, cúi mặt do dự.
« Ta nghĩ ta phải nói cho ngươi hiểu, không phải ta hỏi ý ngươi. » Cung Trường Nguyệt có chút không kiên nhẫn, dùng ngón tay gõ lên bàn đá, « Nếu ngươi đồng ý, ta có thể giúp ngươi báo thù, nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ giết ngươi, lấy vòng cổ. »
Nàng nói thật bình thản, lại làm cho người ta cảm thấy hàn ý.
Không ai hoài nghi tính chân thật trong lời nói của nàng.
Thiên Yên run rẩy, sợ hãi trong lòng nàng dâng lên.
« Ta…ta… Được ! Ta đáp ứng ngươi ! »
Thiên Yên hạ quyết tâm, một tay cầm lấy vòng trang sức, đưa tới trước mặt Cung Trường Nguyệt.
Hoa nương đứng sau Thiên Yên, lúc nhìn nàng ban đầu cố chấp không đồng ý, hiện tại thấy nàng đáp ứng sảng khoái như vậy, liền thở dài nhẹ nhõm. Thiên Yên dù sao cũng là đứa bé mà nàng nuôi từ nhỏ, mà nàng không nghĩ sẽ nhìn Thiên Yên tự tìm chết.
« Thiên Yên, ngươi theo ta. » Hoa nương trịnh trọng mở miệng.
Thiên Yên quay đầu nhìn hoa nương hoàn toàn không giống bình thường, nghi hoặc hỏi, « Đi nơi nào a ?»
« Đi đến… một thế giới mà ngươi khó tưởng tượng được! » Hoa nương thanh âm giảm thật thấp, làm người ta cảm thấy thần bí, nàng lúc này hơi gật đầu, biểu tình trịnh trọng, lại trang nghiêm khác thường!
Thiên Yên trong lòng khiếp sợ vô cùng – hoa nương mà nàng biết cho tới bây giờ là người luôn biết khéo léo đưa đẩy, miệng ngoan độc nhưng tâm đậu hủ. Nhưng hoa nương trước mặt, rõ ràng không phải là hoa nương mà nàng biết! Hoa nương này chỉ làm nàng cảm thấy sợ hãi!
Thiên Yên hoảng sợ mở to mắt.
“Sợ?” Hoa nương cười khúc khích, “Ngươi phải quên đi sợ hãi. Đến đây.”
Nàng xoay người rời đi, Thiên Yên không dám chần chờ, cũng vội đi theo.
Đợi cho hai người đi rồi, Thanh Sở và Lưu Thấm nấp ở chỗ tối mới lộ ra thân ảnh. Thanh Sở là người đầu tiên đi lên, thật cẩn thận vân vê vòng cổ kia, bất mãn bĩu môi, “Sao lại khó coi thế chứ! Đây thật là chìa khóa trong truyền thuyết kia sao?”
Thanh Sở tính tình thẳng thắn, nghĩ gì nói đó, trong lúc lơ đãng đã nghi ngờ năng lực của Cung Trường Nguyệt.
Sau khi nói xong, nàng lập tức hối hận, ngượng ngùng cười với Cung Trường Nguyệt, sau đó thả vòng cổ ra xa.
Cung Trường Nguyệt không so đo nhiều với Thanh Sở, cũng biết tính tình của nàng là do trời sinh.
Ngược lại Lưu Thấm trừng mắt với Thanh Sở một cái, sau đó giải thích về chuyện thật lâu trước đây, “Đó là nhà ngoại của Thiên Yên, tổ tiên là tộc rèn thế gia, ông cố phụ của nàng có thể nói là một đại sư thiên tài, trên giang hồ không người sánh kịp. Một tay hắn tạo ra hòm chí bảo, mà chiếc chìa khóa này cũng là hắn làm ra, độc nhất vô nhị! Đáng tiếc, sau khi cố phụ của Thiên Yên tạo ra hòm chí bảo, không ngừng có người trong giang hồ truy sát nhà nàng, cuối cùng gia cảnh dần dần suy tàn, đến bây giờ, Thiên Yên cũng không biết gia tộc mẫu thân nàng từng huy hoàng như thế.”