Vào lúc sáu giờ chiều, trường trung học Anh Thành tan học.
Cố Vi Vi ở dưới lầu nơi dùng để giảng dạy cùng Lạc Thiên Thiên hội họp, bởi vì đi vệ sinh, hai người liền cùng nhau chờ đợi.
Cô tắt điện thoại di động cả buổi chiều, vừa khởi động đã có rất nhiều tin nhắn được gửi đến.
Một là từ Phó Hàn Tranh [Sau giờ học, đến bãi đậu xe ở ngã tư Tử Ngọ.]
Mấy tin nhắn phía sau là của Phó Thời Khâm gửi tới: [ Mộ Vi Vi, tan học mau đến bãi đậu xe.]
[Tất cả đã tan học mười phút, tại sao cô không đi ra ngoài? ]
[Bật nguồn, gọi lại cho tôi!]
Cố Vi Vi nhíu mày nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, hai anh em này đang làm gì thế không biết?
Cô không phải đã nói trước rồi sao, gần đây phải dạy Kỷ Trình luyện đàn, buổi tối mới về.
Cô đang chuẩn bị trả lời lại tin nhắn của Phó Hàn Tranh, thì Phó Hàn Tranh đã gọi điện thoại đến.
"Mộ Vi Vi, tôi đang trên đường, sắp đến bãi đậu xe đường Tử Ngọ."
"Tôi cùng Thiên Thiên, các cô ấy hẹn cùng nhau luyện đàn, bây giờ không về được." Cố Vi Vi nói.
Vừa nói xong, điện thoại của Phó Thời Khâm đổi thành Phó Hàn Tranh đang nhận, thanh âm trầm thấp mang theo lực uy hiếp không cho người khác cự tuyệt.
"Chúng tôi đã tới rồi, hiện tại đang ở đây."
"Cô không tới đây, tôi sẽ lái xe đến trường đón." Phó Thời Khâm vừa đi vừa nói.
Cố Vi Vi cắn răng, "Tôi lập tức qua đó."
Kỷ Trình vừa trở về, vui vẻ nói: "Đi thôi, mình mời các cậu uống trà sữa, sau đó trở về luyện đàn."
"Trình Trình, mình.. có lẽ không thể đi được, mình có việc gấp mình đi trước." Cố Vi Vi nói lời xin lỗi.
Hai người kia không biết đang giở trò quỷ gì, không hiểu tại sao lại chạy đến gần trường cô.
Nếu không đi, e là Phó Thời Khâm kia sẽ lái xe đến trường thật.
"Á, mình còn mấy ngày nữa là thi rồi." Kỷ Trình hoàn toàn sụp đổ.
"Cậu cứ luyện tập như ngày hôm qua, bài hát đó có thể vượt qua kỳ thi."
Cố Vi Vi còn chưa nói xong, Phó Thời Khâm đã gọi điện thoại tới hối thúc.
Cô vội vàng nói lời tạm biệt với Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên, chạy ra khỏi trường học, đi đến đường Tử Ngọ gần trường, quả nhiên nhìn thấy xe của Phó Hàn Tranh dừng lại ở đó.
Cô nhìn xung quanh, không có bạn cùng lớp ở đây mới mở cửa ngồi lên xe.
"Rốt cuộc là có chuyện gì, nhất định phải chạy đến trường của tôi?"
Phó Hàn Tranh vươn tay vén mái tóc bị gió thổi tán loạn của cô, dịu dàng nói.
"Có một nơi quan trọng phải đi đến."
"Là chỗ nào?"
Phó Hàn Tranh đưa tay nắm lấy tay cô, không đợi cô rút tay đi đã bị tay anh nắm chặt.
"Nhanh thôi sẽ đến nơi."
Cố Vi Vi bị ánh mắt dịu dàng khác thường của anh nhìn, trong lòng cô liền có một dự cảm không tốt, cô luôn cảm thấy nơi mình sắp đến cũng không phải là nơi tốt lành gì.
Phó Thời Khâm vừa lái xe, vừa mở nhạc vô cùng lãng mạng bài nhạc tên là 'Love pradise' (thiên đường tình yêu).
"Hôm nay anh không đi công tác sao?" Cố Vi Vi hiếu kỳ nhìn chằm chằm người đang vui vẻ nhảy nhót phía trước.
"Anh trai tôi ban ơn, tôi không cần đi." Phó Thời Khâm nói xong, cao hứng huýt sáo.
Cố Vi Vi nghiêng đầu nhìn Phó Hàn Tranh, thì phát hiện người đàn ông ngồi bên cạnh vẫn đang nhìn cô. Ánh mắt dịu dàng và sâu thẳm.
"Chúng ta.. đang đi đâu vậy?"
Nếu bọn họ đi xã giao việc công ty, cũng sẽ không đến lượt một học sinh như cô được tham gia.
Vừa hỏi xong, Phó Thời Khâm dừng xe lại nói.
"Đến Cục dân chính rồi."
"Cục dân chính?"
Cố Vi Vi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thật sự đúng là cục dân chính: "Tới đây làm gì?"
"Kết hôn." Phó Hàn Tranh nói.
Cố Vi Vi nhìn anh, lại nhìn Phó Thời Khâm, "Ai kết hôn?"
"Chúng ta."