Cố Vi Vi sắc mặt tái nhợt, cô thắt chặt dây an toàn, kiên quyết không chịu xuống xe.
"Tôi không muốn, chúng ta không phù hợp với nhau đâu."
"Em chắc chứ?" Phó Hàn Tranh trầm giọng hỏi.
"Tôi chắc chắn." Cố Vi Vi nắm chặt lấy dây an toàn.
"Tuy rằng chúng ta đã ngủ một đêm cùng nhau, nhưng Phó tổng, anh đã là một người trưởng thành rồi, chẳng nhẽ anh định bắt một cô gái như tôi chịu trách nhiệm sao, đúng là bắt nạt người khác mà."
"Là tôi chịu trách nhiệm với em." Phó Hàn Tranh áp chế cơn tức giận, trịnh trọng nói.
"Tôi không cần anh chịu trách nhiệm." Cố Vi Vi liên tục lắc đầu, "Hơn nữa, tôi còn chưa đến tuổi kết hôn, tôi không thể gả cho anh được."
Không hiểu sao anh đột nhiên làm sao, trực tiếp đưa cô đến cục dân chính, chẳng nhẽ anh ta muốn ép hôn hay sao?
"Luật pháp Trung Quốc có một quy định đặc biệt, chỉ cần đủ mười tám tuổi, hai bên gia đình đều đồng ý là có thể kết hôn." Phó Hàn Tranh quay đầu lại nói.
"Không bao giờ Lê Gia Thành có thể đồng ý." Cố Vi Vi nói.
Nếu Lê Gia Thành biết, chắc chắn ông ta sẽ không đồng ý, hơn nữa ông ta còn muốn gả Lê Hinh Nhi và Lê Tương Tương cho anh.
Trong mắt ông ta, Mộ Vi Vi căn bản không phải con gái ông, sao có thể đồng ý gả cô vào nhà họ Phó được cơ chứ.
Phó Thời Khâm lấy ra một tờ giấy từ túi tài liệu phía sau xe, giơ lên trước mặt cô.
"Nhìn kĩ đi, đây là giấy tờ có chữ kĩ của Lê Gia Thành."
Cố Vi Vi nhìn thoáng qua, trên tờ đơn đồng ý quả nhiên có chữ kí của Lê Gia Thành.
Tuy nhiên, với khả năng của nhà họ Phó, họ chỉ cần một tờ giấy có chữ kí của Lê Gia Thành.
Còn lại, việc viết nội dung lên tờ đơn quả thực là vô cùng dễ dàng...
"Tôi đâu có sổ hộ khẩu."
"Tôi đã mang đến cho cô rồi." Phó Thời Khâm lấy sổ hộ khẩu ra quơ quơ trước mặt.
Trong vòng ba tiếng, anh đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho bọn họ...
Bây giờ bọn họ chỉ cần đến cục dân chính chụp ảnh và lấy giấy chứng nhận nữa thôi.
Cố Vi Vi không nói biết nói gì cả, hai người bọn họ rõ ràng là đã có sự chuẩn bị trước khi đến đây.
"Bây giờ, còn cần chuẩn bị gì nữa." Phó Hàn Tranh yên lặng nhìn cô hỏi.
Cố Vi Vi hận không thể rút bàn tay ra khỏi tay hắn, "Làm gì có ai lại kết hôn như vậy chứ, muốn kết hôn liền mang người ta đến cục dân chính, anh không cầu hôn sao, tôi đã đồng ý chưa?"
Phó Hàn Tranh chìa tay về phía Phó Thời Khâm ngồi đằng trước nói: "Đưa đây."
Phó Thời Khâm cầm một chiếc hộp nhung tinh xảo đưa cho anh.
"Đây là nhẫn."
Sau đó, anh lại mở cửa xe đi xuống, cầm một bó hoa hồng từ phía sau trở lại trong xe cưỡng ép nhét vào trong tay cô.
"Bây giờ âm nhạc, hoa hồng, nhẫn, tất cả đều đã có đủ ."
Phó Hàn Tranh mở hộp ra, lấy một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo đưa đến trước mặt cô gái.
"Bây giờ, tôi cho em năm phút suy nghĩ."
Cố Vi Vi nhìn bó hồng trong lòng, lại nhìn nhẫn kim cương trước mặt, rồi nhìn người đàn ông đang cầm chiếc nhẫn.
Đây đúng là màn cầu hôn mang phong cách của Phó Hàn Tranh
Âm nhạc lãng mạn vang lên, nhưng tâm trạng của cô gần như sắp phát điên.
Với tính cách bá đạo của Phó Hàn Tranh, năm phút sau, cho dù cô có đồng ý hay không thì anh cũng sẽ kéo cô đến cục dân chính.
"Ừm... Tôi có thể hỏi anh vì sao không?"
Ngày hôm qua vẫn còn tốt, buổi sáng cũng không bị gì, vậy mà đột nhiên bây giờ anh lại nổi cơn điên.
Phó Hàn Tranh sắc mặt giận dữ.
"Xem ra, em còn không định nói cho tôi biết chuyện mang thai."
"Mang thai cái gì, tôi đâu có mang thai!" Cố Vi Vi tức giận nói.
"Em không mang thai thì mua que thử thai làm gì?" Phó Hàn Tranh nói xong thì lấy tấm biên lai mua sắm ra.