Do thành tích môn toán của lần thi thử trước thật sự thảm hại.
Sau bữa tối, Cố Vi Vi nhanh chóng lấy sách đề thi thử đại học môn toán, bắt đầu hăng hái làm đề.
Tuy rằng rất tự tin trong cuộc thi chuyên môn của Học Viện Điện Ảnh, nhưng thành tích của các môn văn hóa lại không có chút gì.
Đặc biệt, Mộ Vi Vi lại nghỉ một thời gian quá dài nên đã bị bỏ lại rất nhiều khóa.
Tiếng Anh hoàn toàn không cần lo lắng, môn ngữ văn gần đây cũng đã bổ sung các phần thiếu sót trong các bài thơ cổ, các môn khác cũng được cải thiện nhiều nhờ việc nghiêm túc đọc sách và ôn tập.
Chỉ có môn toán là phải dựa vào việc Phó Hàn Tranh dạy bù.
Cô đang hăng hái làm đề. Còn Phó Hàn Tranh đeo tai nghe đứng ở bên cửa sổ, cùng trò chuyện với công ty đối tác ở nước Mỹ.
Cửa sổ cao từ sàn đến trần nhà phản chiếu bóng dáng cao lớn đẹp trai của người đàn ông, giọng nam trầm thấp tao nhã vang vọng trong phòng làm việc yên tĩnh.
Phó Hàn Tranh thấy cô ấy đang nhìn về đây từ hình ảnh phản chiếu trong cửa sổ, xoay người lại nhẹ nhàng hỏi một câu.
"Làm phiền em à?"
Cố Vi Vi lắc đầu, xấu hổ cúi đầu tiếp tục làm bài, chính mình cũng không biết sao mình tự dưng lại nhìn hắn.
Môi mỏng của Phó Hàn Tranh cười lên cong thành một hình cung, nhấp một ngụm rượu nhập khẩu Whiskey trong ly, tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Cố Vi Vi làm đề một lúc, cảm thấy bụng càng ngày càng khó chịu.
Vì thế lặng lẽ ra khỏi thư phòng đến toilet một chuyến mới phát hiện bà dì tới muộn của mình rốt cuộc cũng tới.
Nhưng sau khi bọn họ dọn lại đây vẫn chưa tới lần nào nên không mua băng vệ sinh. Bây giờ chỉ có thể đi ra cửa hàng mua.
Phó Hàn Tranh nói chuyện điện thoại xong, đi ra liền nhìn thấy cô đang đi giày ở cửa, bộ dáng như chuẩn bị đi ra ngoài.
"Đã trễ thế này, em còn đi đâu?"
Cố Vi Vi lấy dù, nói: "Tôi đi ra ngoài mua chút đồ, rất nhanh sẽ quay lại thôi"
"Bên ngoài còn đang mưa, em muốn mua gì thì nói dì Vương ngày mai mua cho." sắc mặt Phó Hàn Tranh lạnh lùng.
"Tôi.. Tôi chờ không nổi đến ngày mai." Cố Vi Vi kiên trì nói.
Phó Hàn Tranh nhìn cô một tay che bụng, sắc mặt cũng có chút trắng bệch, liền đoán được cô muốn mua gì.
"Tôi đi, em ở nhà đợi."
Anh đi?
Cố Vi Vi ngẩn người, thật sự khó có thể tưởng tượng ra hình ảnh đại tổng tài tôn quý như hắn lại đi mua loại đồ vật này.
"Vẫn nên để tôi tự đi thôi, mua loại đồ vật này, thật sự.. quá tổn hại hình tượng của anh."
Phó Hàn Tranh bế người đến ghế sô pha phòng khách ngồi, xoay người đến phòng bếp mang cho cô một ly sữa bò nóng rồi mới ra cửa.
Cố Vi Vi cầm cái ly, chờ hắn trở về với tâm trạng phức tạp.
Sữa bò nóng ngọt ngào xua tan đi vài phần khó chịu của thân thể, tâm trạng cũng có chút.. ấm áp, ngọt ngào.
Qua nửa giờ, Phó Hàn Tranh xách theo một bao lớn đổ trở về.
"Sao.. mua nhiều đồ như vậy?"
Hắn không chỉ mua băng vệ sinh, còn mua thuốc giảm đau, nước gừng; đường đỏ, miếng dán nữa.
Đây thực sự là một người đàn ông chưa từng yêu sao?
Chăm bạn gái như này quả thực có thể được tuyển vào mẫu người bạn trai hoàn hảo rồi đấy.
"Gọi điện thoại hỏi Hà Trì, cậu ấy nói những thứ này rất hữu dụng." Phó Hàn Tranh bình tĩnh nói.
Cô mím môi, cầm đồ vào toilet, cảm xúc lại có phần dao động.
Trước kia, khi cô bị, Cố Tư Đình cũng chăm sóc cô, nhưng cô lại không có tâm trạng như bây giờ.
Qua một hồi lâu, khi cô ra ngoài, Phó Hàn Tranh đã pha cho cô nước đường đỏ, mang sách toán của cô ra phòng khách.
"Còn lại bao nhiêu?"
"Một đề nguyên." Cố Vi Vi nói, chuẩn bị nhận lấy tiếp tục làm.
"Tôi giải thích cho em một lần, em ở bên cạnh nhìn là được." Phó Hàn Tranh nói.
Anh có thể thấy, về cơ bản chỉ cần giảng cho cô một lần, cô sẽ không sai lần nữa, hơn nữa trí nhớ của cô rất tốt.
Cố Vi Vi gật đầu, ngồi xuống bên cạnh hắn, chuyên tâm nghe giảng.
Phó Hàn Tranh còn chưa nói xong một bài, cánh tay trái đột nhiên bị cái gì đụng phải.
Nhìn sang, cô gái ngồi một bên nghe giảng không biết đã thiếp đi từ lúc nào, nghiêng đầu dựa vào người hắn.
Hắn đặt bút xuống, cẩn thận bế cô gái lên, do dự đưa đến cửa phòng cô.
Sau đó lại xoay người ôm cô trở về phòng mình.