Phó Hàn Tranh đặt người lên giường, vươn tay gạt mấy sợi tóc trên mặt cô gái, vô cớ thở dài.
Bản thân rốt cuộc bị làm sao vậy?
Rõ ràng là trước đây cảm thấy chán ghét cô ấy, sao đột nhiên lại không buông xuống được.
Đột nhiên sự ấu trĩ của cô ấy trở nên đáng yêu, hồ nháo cũng cảm thấy vui vẻ, sự không hiểu chuyện đáng ghét kia cũng thành ngây thơ hồn nhiên.
Tóm lại, dù cô ấy nghĩ gì hay làm gì, hắn đều cảm thấy thích.
Những suy nghĩ không lý trí như vậy không phải thứ mà một người trưởng thành như hắn nên có.
Trước đây Phó Thời Khâm chê cười hắn. Chính hắn là người muốn đuổi người ta đi, hiện tại cố gắng giữ người ở lại cũng là hắn, việc tự mình vả mặt như vậy mà hắn cũng có thể làm được.
Tuy nhiên, đây thực sự là lần đầu tiên hắn đối xử với một cô gái như thế này ... không thể buông bỏ được.
Cho nên, mặc dù bây giờ tâm cô không đặt trên người mình, hắn vẫn giữ cô bên người.
Cố Vi Vi ngủ có chút lạnh, cọ cọ vào người bên cạnh, chui vào vòng tay ấm áp của người đàn ông, thỏa mãn mà tiếp tục ngủ.
Phó Hàn Tranh nhìn bộ dáng ngủ say của cô, cười tự giễu.
Không nghĩ rằng bản thân cũng có ngày hôm nay, vẫn là thua trong tay một tiểu nha đầu mới lớn.
Sáng sớm, đồng hồ sinh học của hắn đúng giờ thức dậy, nhưng nhìn cô gái còn đang trong lồng ngực hắn ngủ ngon lành, lại không muốn rời giường sớm như vậy.
Vì thế, sau khi xem xét thời gian, hắn quyết định ở lại giường với cô một lúc nữa.
Cố Vi Vi ngủ đến mơ mơ màng màng, nheo mắt dụi vào cổ người đàn ông.
Hơi thở của Phó Hàn Tranh trong nháy mắt trở nên nặng nề, cô có biết rằng không nên trêu chọc một người đàn ông mới thức dậy vào buổi sáng không?
Hắn nhìn thời gian, cảm thấy nên gọi cô dậy, cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi cô.
Nhưng người đang nửa mơ nửa tỉnh như Cố Vi Vi căn bản không ý thức được sự nguy hiểm, cảm giác có vật gì đó ấm áp dán đến trên môi liền mở miệng.
Điều này làm cho cái hôn chào buổi sáng thuần túy biến thành nụ hôn triền miên nồng nhiệt.
Khi người đàn ông hôn càng lúc càng sâu, cô nhận thấy có điều gì đó không đúng, mở mắt ra.
"...... Ưm."
Vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, sợ tới mức mở to hai mắt nhìn, tại sao Phó Hàn Tranh lại ở trên giường cô?
Phó Hàn Tranh chưa muốn dứt đã phải kết thúc nụ hôn này, nhìn biểu tình ngốc nghếch của cô, cười nhẹ nhắc nhở.
"Nếu không ra khỏi giường, em sẽ lại đi học muộn."
Cố Vi Vi luống cuống bò dậy, vừa nhìn phòng mới phát hiện không phải Phó Hàn Tranh ở trên giường cô, mà là cô ở trên giường của Phó Hàn Tranh.
Quay đầu trừng mắt liếc nhìn người đàn ông tuấn mỹ đang lười biếng kia. Có nhất thiết phải dùng tới cách thức như vậy để gọi người rời giường sao?
Nếu không phải bà dì bảo vệ, có phải hắn sẽ làm cô ngay tại chỗ không?
Cô hốt hoảng chạy về phòng thay quần áo, nhanh chóng rửa mặt, lấy cặp sách chuẩn bị ra cửa.
Phó Hàn Tranh đã thay quần áo, nhàn nhã ngồi ở nhà ăn gọi.
"Ăn sáng xong tôi đưa em đi."
"Không kịp rồi, không ăn đâu." Cố Vi Vi nói.
"Mưa còn chưa tạnh, em đang chuẩn bị dầm mưa tới trường học à?" Phó Hàn Tranh ngữ khí hơi trầm xuống.
Cố Vi Vi nhìn cửa sổ ngoài phòng khách ngoài, ngoan ngoãn đến nhà ăn ngồi xuống ăn bữa sáng.
Bản thân Phó Hàn Tranh cũng không ăn, chờ đến khi ăn xong, mới cùng cô xuống lầu, lái xe đưa cô đến khu vực gần trường học.
"Buổi chiều nếu trời còn mưa, Từ Khiêm sẽ qua đón em."
"Không cần, tôi tự bắt xe là được." Cố Vi Vi theo thói quen từ chối ý tốt của hắn.
"Không an toàn." Phó Hàn Tranh dừng xe lại, lấy ô đưa cho cô.
Cố Vi Vi giật mình nhận lấy ô, có chút tò mò hỏi.
"Phó Hàn Tranh, anh chăm sóc con gái giỏi như vậy, trước đây...... Thật sự chưa từng yêu đương sao?"
"Trước kia không thích, hiện tại mới có."