Không có gì đáng ngạc nhiên, cả một buổi chiều, phòng họp đều là mây đen bao phủ.
Tất cả các quản lý cấp cao tham dự cuộc họp đều thần kinh căng cứng, ngay cả một tiếng cũng không dám thở mạnh.
Sáng sớm, vị tổng tài hiền lành, dễ mến đã bốc hơi khỏi mặt đất, thoắt cái đã trở lại là một kẻ lạnh lùng, nghiêm khắc, cuồng công việc, hành hạ bọn họ đến mức thương tích đầy mình.
Thế là, nguyên một đám người bị vị tổng tài đang có tâm tình "rất tốt" mạnh mẽ ghi hận một lần.
Mãi cho đến giờ tối, điện thoại của Phó Hàn Tranh lại vang lên.
Anh nói dứt lời liền cầm điện thoại lên xem.
[Buổi tối anh có tham gia tiệc xã giao không, hay là về nhà ăn tối? ]
Anh nhanh chóng trả lời: [Về nhà.]
Một phút sau, đầu dây bên kia đáp lại: [ Vậy buổi tối ăn mì đi, mì sẽ tốt cho dạ dày.]
Khí lạnh trên người Phó Hàn Tranh giảm xuống, anh nở một nụ cười ôn nhu.
[Được rồi, tùy em quyết định.]
Một đám quản lý cấp cao nhìn thấy anh cười, bỗng nhiên như thấy được ánh hào quang của Đức Phật, cảm động đến nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Phó Thời Khâm trợn mắt khinh thường, âm thầm nôn thốc tháo: Một người đàn ông khi si tình, sắc mặt thay đổi thật là nhanh.
Cuộc họp kéo dài đến giờ, Phó Hàn Tranh tuyên bố tan họp, lần đầu tiên không yêu cầu bọn họ tăng ca sửa đổi bản kế hoạch.
Từ Khiêm kiểm tra lịch trình xong liền nhắc nhở: "Giám đốc, nửa giờ sau sẽ có một bữa tiệc tối với tập đoàn SV.."
Phó Hàn Tranh liếc nhìn Phó Thời Khâm: "Em đi."
Anh đã đồng ý với cô sẽ trở về ăn tối, cũng hứa rằng sẽ không uống rượu, vì vậy, bữa tiệc xã giao này đương nhiên không thể đi.
Phó Thời Khâm thay mặt anh cùng với Từ Khiêm đi tham dự buổi tiệc xã giao, còn anh trở về nhà trước.
Trở về chung cư Cẩm Tú, anh vừa xuống xe đã bắt gặp Phó Thời Dịch vừa tan làm sau khi quay quảng cáo.
Phó Thời Dịch nhìn thấy anh trai ruột của mình cầm một bó hồng đi vào thang máy, khóe miệng không nhịn được giật giật.
Anh ta trở về là để trợ giúp anh trai mình hay là để ăn cẩu lương thế?
Phó Hàn Tranh bước vào cửa nhà, anh vừa tới phòng khách đã thấy cô gái nhỏ vùi mình trên ghế sô pha đọc sách và xem lại bài tập.
Anh lặng lẽ tiến lại gần, tặng bó hoa cho cô.
"Cảm ơn em vì bữa trưa hôm nay."
Cố Vi Vi ngẩn người, cô nhận lấy hoa và nói:
"Cảm ơn anh, nhưng mà về sau anh đừng mua thì hơn, tôi cũng không thích hoa hồng cho lắm."
Ngày nào cô cũng đau đầu không biết làm sao để nói chia tay, còn anh thì lại khiến cho bọn họ giống như là thật sự yêu nhau.
Phó Hàn Tranh nhíu mày, trước kia, anh nhớ cô rất thích hoa hồng.
"Vậy em thích hoa gì?"
Cố Vi Vi suy nghĩ một chút liền nói: "Hoa tử đằng, cả một vườn đầy hoa."
Hoa này không bán, anh ấy sẽ không thể mua về được.
Nói xong, cô cắm bó hoa vào bình và trang trí ở phòng khách.
"Anh, đây là hoa tử đằng, ý nghĩa của hoa này là: Nếu được vĩnh viễn hướng về phía anh, thì đó chính là thời khắc mà em cảm thấy hạnh phúc nhất." Phó Thời Dịch tìm kiếm hình ảnh hoa tử đằng trên điện thoại, đưa cho anh trai.
"Tuy nhiên, cửa hàng hoa không bán loại hoa này."
Phó Hàn Tranh im lặng suy nghĩ một hồi, khi chuông điện thoại reo lên, anh trực tiếp đi vào thư phòng nghe điện thoại.
Khi anh trả lời điện thoại xong, ra ngoài, Cố Vi Vi đã hoàn thành xong món mì và mang đến phòng ăn.
Bởi vì buổi chiều, người hầu đã giúp cô chuẩn bị sẵn mì và nước dùng, nên bây giờ chỉ cần cho mì vào nấu lên, vài phút là xong.
Phó Thời Dịch múc thêm vào bát một thìa lớn ớt, vừa ăn vừa nói:
"Anh tôi, cô phải cố gắng chăm sóc cho anh ấy thật tốt, những lần đi kiểm tra vài năm gần đây anh ấy đều bị chẩn đoán là dạ dày không tốt, gan không tốt, thận không tốt.."
Anh chưa kịp nói xong đã bị Phó Hàn Tranh trừng mắt một cái, lập tức sửa lại lời của mình.
"Không đúng, thận vẫn tốt, chỉ là những thứ khác đều không tốt."
Tốt nha, đàn ông mà, không thể nói là thận không tốt.
Cố Vi Vi nghi ngờ đánh giá Phó Hàn Tranh đang im lặng không lên tiếng, thân thể của anh ta thật sự kém như vậy sao?
Dù sao thì, về sau, Phó đại Boss đã đạt được ý nguyện của mình là ăn cơm hộp tình yêu trong suốt một thời gian dài.