Sau bữa tối, Phó Hàn Tranh vội trở về thư phòng nhận điện thoại, đến giờ vẫn chưa ra ngoài.
Cố Vi Vi chuẩn bị cho anh một hộp cơm trưa dùng cho ngày mai, sau đó trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Sáng sớm, hiếm khi nào cả bốn người đều dậy sớm.
Xuống lầu cùng nhau ăn bữa sáng, sau đó ai đi làm thì chuẩn bị đi làm, ai đến trường thì chuẩn bị đến trường.
Bởi vì Cố Vi Vi phải ra ngoài bắt xe buýt đến trường, cho nên không cùng bọn họ ra gara, mà băng qua hoa viên của tiểu khu đi ra trạm xe buýt.
Vừa ra khỏi chung cư, đã bị một giàn hoa tử đằng rực rỡ làm cho hoảng sợ.
Buổi chiều hôm qua tan học trở về, hoa viên cũng không phải như này a.
Cái này rốt cuộc là do cô đang nằm mơ nên chưa tỉnh ngủ, hay là..
Cô đứng dưới giàn hoa tử đằng, quay đầu nhìn về người đàn ông đang cười rất đẹp mắt đằng sau.
"Cái này.."
"Thích không?" Phó Hàn Tranh đến gần, cười khẽ hỏi.
Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch chuẩn bị ra ngoài lại nhìn thấy anh trai mình không lên xe, ngược lại đi theo Cố Vi Vi ra cửa nên tò mò theo đi theo.
Nhìn thấy hoa viên sau một đêm đã thay đổi như vậy, hai người nhìn thoáng qua nhau, đau lòng cho đối phương một giây.
Cái này không phải là một mảnh hoa viên, đối với bọn họ mà nói, căn bản là một chậu cơm chó siêu to siêu phô trương.
"Anh nói tối qua anh ta ném cho anh một đống công việc, làm hại anh phải chạy suốt đêm, còn mình nửa đêm trong thư phòng chỉ huy người làm chuyện vớ vẩn này.." Phó Thời Khâm tức đến muốn khóc.
Bởi vì anh ta chỉ huy người dựng lại hoa viên này, làm hại anh phải tăng ca một mình suốt đêm.
Bây giờ còn làm trò ân ái trước mặt anh.
Phó Thời Dịch nghiêng đầu liếc mắt nhìn gương mặt đầy đau khổ của anh mình một cái, vui sướng khi thấy người gặp họa mà hát.
"A, cơm chó lạnh lẽo điên cuồng vỗ vào mặt, nước mắt ấm áp hòa vào chậu cơm chó kia.."
Xem ra, thiên phú trêu ghẹo con gái của đại ca cao lãnh nghiêm túc của bọn họ kia đã được kích hoạt rồi.
Cố Vi Vi nhìn hành lang trồng hoa tử đằng thật dài kia, biểu tình muốn bao nhiêu phức tạp liền có bấy nhiêu đó.
Cô nói thích hoa tử đằng, là bởi vì không để anh lại mua hoa về nữa, chứ không phải để anh biến hoa viên dưới lầu này thành một giàn hoa tử đằng như vậy a.
"Một buổi tối đã làm thành như vậy, anh không sợ nhiễu dân a."
"Yên tâm, chỉ có chúng ta sống ở chỗ này." Phó Thời Dịch lập tức giải thích cho anh trai nhà mình.
Nơi bọn họ sống, làm sao có thể để người khác sống cùng.
Phó Hàn Tranh vẫn cố chấp hỏi thêm lần nữa, "Thích không?"
Cố Vi Vi ngẩng đầu nhìn những bông hoa tử đằng tím và xanh phía trên, nói.
".. Thích."
Anh đã làm thành như vậy rồi, cô còn dám nói không thích sao?
Phó Hàn Tranh đưa tay, ngắt lấy một nhánh hoa đưa tới cho cô.
"Em thích là tốt rồi."
Phó Thời Dịch thấy thế, đùa giỡn.
"Thích liền hôn một cái a."
Cố Vi Vi xấu hổ đến đỏ mặt, "Cái kia.. bị muộn rồi, mấy cậu cũng đi nhanh đi."
Phó Hàn Tranh có chút mất mát thở dài một hơi, dường như bị cái gì đó làm tổn thương.
"Bạn trai em vội vàng chuẩn bị quà trong một buổi tối cho em, em thật sự không muốn hôn thưởng một cái sao?"
Phó Thời Khâm đảo mắt nhìn lên trời, đúng vậy a, anh ta vội vàng làm cả đêm, khiến anh phải bỏ cả đêm ra để thay anh ta xử lý công việc.
Anh có nghĩ đến cảm nhận của em trai anh hay không?
Cố Vi Vi hơi hơi cúi đầu, hai má người đàn ông muốn được thưởng kia cũng bóng bừng lên.
Chính là, nhìn nhìn xung quanh, nhìn đến mức hai anh em Phó Thời Khâm đang nhìn chằm chằm bên bày cũng chịu không nổi nữa rồi.
Phó Hàn Tranh thản nhiên nghiêng mắt, Phó Thời Dịch rất nghiêm túc quay người lại, còn mạnh mẽ xoay Phó Thời Khâm còn đang không hiểu chuyện kia lại.
"Chúng tôi không nhìn nữa, các người mau hôn đi, nếu còn không hôn nữa sẽ bị muộn đấy."