Phó Thời Dịch vừa nghe thấy âm thanh ở đầu dây bên kia, lập tức cúp máy.
Cố Vi Vi uống một ngụm nước để tăng thêm lòng dũng cảm, vẻ mặt không sợ chết mà gật đầu một cái.
"Đúng, lời thật lòng."
Vừa buông văn kiện xuống, Phó Thời Khâm từ trong thư phòng đi ra vừa nghe thấy cô nói như vậy, thiếu chút nữa bị tức phát khóc.
Cô ấy đã chia tay với anh của mình, và họ đã bị ngược trong suốt cuộc họp ngày hôm nay.
Còn tưởng rằng cô đã trở lại, cô sẽ giải thích rõ ràng, tương lai sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.
Kết quả là cô ấy thực sự muốn chia tay.
Phó Hàn Tranh nghe xong, đôi mắt đen hơi trầm xuống, vẻ mặt không vui.
"Nếu em không hài lòng mối quan hệ như hiện tại, vậy thì đổi loại quan hệ."
Cố Vi Vi mơ hồ có một dự cảm bất thường ".. Thay đổi mối quan hệ?"
"Quan hệ tình nhân." Phó Hàn Tranh nói.
"..."
Cố Vi Vi ngạc nhiên, vậy có khác gì bây giờ không?
"Cũng có thể nói là quan hệ qui tắc ngầm, nếu như em không nghe lời, em sẽ bị cả nước chỉ trích, cắt dứt tất cả tài nguyên điện ảnh và truyền hình ở Trung Quốc." Phó Hàn Tranh nói một cách máy móc.
Cố Vi Vi nghiến răng, anh ta là đang uy hiếp.
Anh có thể khiến cô yên ổn ở Trung Quốc, nhưng chỉ cần một câu nói cũng có thể làm khó cô.
Cô không thể yêu anh, nhưng cô không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh.
Nhưng điều đó chẳng khác nào bảo hổ lột da, chỉ sợ không đợi cô đạt được mục đích, cũng đã bị anh nhìn thấu mọi chuyện.
Cho nên cô chỉ có thể cẩn thận làm theo ý của anh, không được đánh mất trái tim.
Đồng nghĩa mượn thế lực của Phó gia, mau chóng đứng vững ở Trung Quốc, mới lật đổ được Lăng Nghiên báo thù cho mình.
Phó Thời Khâm nhìn thấy sửng sốt một lúc, tại sao trước đây anh không phát hiện anh trai mình, người luôn cao quý, kiêu ngạo lại có thể vô liêm sỉ như vậy.
Phó Hàn Tranh nhìn thấy vẻ mặt giãy giụa của cô gái, im lặng một lúc, mới hỏi.
"Hiện tại, còn muốn chia tay không?"
Cố Vi Vi quyết đoán lắc đầu, cười với vẻ mặt lấy lòng "Không nói nữa, không nói nữa, tôi uống say nên nói đùa.."
Lấy trứng chọi đá, chọc không nổi anh.
Sau khi kế hoạch được hoàn thành, cô sẽ ra nước ngoài và không bao giờ đến Trung Quốc nữa.
Phó Hàn Tranh mỉm cười hài lòng, nhìn cô tựa như nhìn một con vật cưng tính tình cáu kỉnh đang đùa giỡn, căn bản không để chuyện cô náo loạn nói chia tay trong lòng.
"Hai chữ chia tay này, tôi không muốn nghe nữa, dù sao em cũng không thể chia tay được."
"..."
Cố Vi Vi không nói nên lời.
Phó Hàn Tranh nhận lấy túi giấy do Từ Khiêm đem tới, lấy hộp đựng tinh xảo ra, để lên bàn.
"Quà cho em, mở ra xem một chút."
Cố Vi Vi kiên trì đi qua, tháo bao bì ra, mở hộp nhung bên trong.
Bên trong là một đôi bông tai thạch anh màu tím tinh xảo và đắt tiền, hình dạng giống như hoa tử đằng, thoạt nhìn, chúng được thiết kế độc nhất vô nhị bởi nhà thiết kế.
"Thích không?" Phó Hàn Tranh hỏi.
".. Thích." Cố Vi Vi ngoài miệng cười hì hì, trong lòng là một vạn MMP.
Cô có cảm giác mình giống như một con vật cưng cao cấp bị giam cầm bởi Đại Ma Vương, và anh muốn huấn luyện cô để phù hợp với khẩu vị của mình, sau đó ăn thịt cô.
Phó Hàn Tranh đương nhiên nhìn ra cô cũng không thực sự thích, chỉ là cô đang dối lòng nói thích.
"Buổi tối ăn gì?"
Đáy mắt Cố Vi Vi xẹt qua một tia giảo hoạt, cười nói.
"Ăn lẩu!"
Không thể ngược đãi bản thân, càng không thể ngược đãi dạ dày của mình.
Phó Hàn Tranh nhíu mày, phản đối "Hôm nay không được."
"Hôm nay tôi muốn ăn lẩu, lẩu siêu cay."
Phó Hàn Tranh bất đắc dĩ, đứng dậy đi thư phòng.
"Tùy em."
Cố Vi Vi quay đầu đi vào phòng bếp, lấy ra tất cả ớt chuông, hoa tiêu trong bếp, chuẩn bị một nồi lẩu cay đến biến thái.