Bởi vì cô và Phó Thời Khâm đều nghiện đồ cay, cho nên bữa lẩu này hai người ăn đặc biệt vui vẻ.
Sắc mặt Phó Hàn Tranh nặng nề, lấy nước rửa sạch lại, cũng không ăn mấy miếng liền không cùng bọn họ ăn tiếp, đi thẳng vào thư phòng tiếp tục xử lí công việc.
Nhưng mà, báo thù nhất thời thoải mái, mà chính mình rất nhanh gặp báo ứng.
Bữa lẩu không ngược đãi được Phó Hàn Tranh, ngược lại là chính Cố Vi Vi bởi vì tối hôm qua uống rượu, hôm nay lại ăn cay, nửa đêm dạ dày như lửa đốt.
Lật qua lật lại không ngủ được, đứng dậy tìm thuốc đau dạ dày.
Phó Hàn Tranh vừa mới xử lí xong công việc, từ thư phòng đi ra liền thấy cô ở phòng ăn lật hộp thuốc, liền bước tới.
"Đã nhắc nhở em, hôm nay không được ăn lẩu."
Anh chính là nghĩ đến tối hôm qua cô uống rượu, hôm nay không thích hợp ăn lẩu, cho nên mới phản dối.
Kết quả là, để trả thù anh, cô phải ăn lẩu.
Hiện tại, thật sự không thoải mái.
Cố Vi Vi hoảng sợ, quay đầu nhìn anh một cái, cố chấp nói.
"Tôi đây ăn rất vui vẻ."
Nói xong bưng nước uống thuốc dạ dày, thu dọn hộp thuốc trở về phòng ngủ.
Phó Hàn Tranh từ chối cho ý kiến, đi vài bước rồi gọi cô lại.
"Ngủ ở bên cạnh tôi."
"..."
Cố Vi Vi sợ hãi cả kinh, lắc đầu liên tục và nói "Tôi lạ giường, tôi ngủ trong phòng mình."
Không phải đều lẻn vào phòng cô, mà còn muốn ngủ cùng cô.
"Lần trước cũng không thấy em lạ giường." Phó Hàn Tranh vô tình chọc thủng lời nói dối của cô.
"Tôi lạ giường, tôi ngủ trong phòng của chính mình."
Cố Vi Vi vừa nói xong, liền chui vào phòng, khóa cửa lại.
Sau khi Phó Hàn Tranh tắm rửa xong, thay đồ ngủ, không ngủ trong phòng mình mà đi gõ cửa phòng cô.
Cố Vi Vi đứng dậy, mở cửa với vẻ mặt đề phòng hỏi.
"Còn có việc gì sao?"
"Tôi ngủ ở đây." Phó Hàn Tranh nói, cô chưa kịp phản ứng thì anh đã trực tiếp bước vào cửa.
Cô ấy không chịu đi qua, thì anh ta sẽ đến.
Cố Vi Vi kinh ngạc nhìn người đàn ông đã ngủ trên giường mình, "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Phó Hàn Tranh đã nằm xuống, bình tĩnh nói.
"Tôi thật sự muốn làm gì, em có thể phản kháng được sao?"
Cố Vi Vi cắn răng, trèo lên giường nằm như chết đi sống lại.
Như anh đã nói, nếu anh thật sự muốn chiếm hữu cô, cô căn bản không phản kháng được.
Phó Hàn Tranh nghiêng người, cúi đầu nhìn cô gái nhắm mắt giả vờ ngủ, thì thầm hỏi.
"Tối qua em mơ thấy gì?"
Cố Vi Vi bỗng nhiên nghĩ tới cái khuy áo mà buổi sáng nhặt được trên giường, mở mắt hỏi.
"Tối hôm qua anh.. ngủ ở đây à?"
"Em ôm không cho đi." Phó Hàn Tranh nói.
"..."
Khóe miệng Cố Vi Vi khẽ run lên.
Trước đây đều thấy cơn ác mộng đó, lúc nào cũng nằm mơ thấy, cho đến khi cô giựt mình tỉnh dậy.
Hôm qua dường như không có, chẳng lẽ.. Là bởi vì anh ta?
"Mơ thấy cái gì?" Phó Hàn Tranh lại hỏi một lần nữa, bộ dạng tối hôm qua của cô, hẳn là mơ thấy chuyện rất sợ hãi.
Cố Vi Vi trở mình, quay lưng về phía anh, thản nhiên nói.
"Mơ thấy bị đuổi giết, rồi chết."
Phó Hàn Tranh duỗi tay kéo cô vào trong lòng, nói câu sợ kinh người.
"Sau này ngủ với tôi."
"..."
Cố Vi Vi run một cái, toàn thân lông tóc thiếu chút nữa dựng thẳng lên.
Cô âm thầm hít một hơi, đợi một lúc lâu, đoán chừng anh đã ngủ, liền chuẩn bị chui ra khỏi ngực anh.
Thế nhưng, vừa động một cái thì cánh tay đặt lên eo cô liền siết chặt.
"Ngủ không được như vậy, bằng không thì làm cái gì khác?" Giọng nói trầm thấp và nguy hiểm của người đàn ông vang lên bên tai.
Cố Vi Vi không dám động nữa, âm thầm cắn răng.
Được rồi, cô chịu đựng.
Dù sao, vài ngày nữa cô sẽ đến đoàn làm phim.