Trong bóng đêm, khoảng cách cận kề làm hơi thở của hai người quấn lấy nhau.
Cố Vi Vi cắn chặt răng, vốn dĩ cô cảm động vì Phó Hàn Tranh chạy từ xa tới đây chúc mừng sinh nhật cho cô, nhưng đã bị nụ hôn của anh làm cho tan biến, mất luôn cảm động.
Phó Hàn Tranh chờ mãi không thấy cô phối hợp, lập tức vươn tay, luồn vào chiếc áo thun của cô, khiến cô sợ hãi mà vô thức hé miệng.
Nụ hôn anh mạnh mẽ mà triền miên, cô chỉ có thể đứng đó để mặc anh quấn lấy.
Một tay cô tóm lấy bàn tay đang vuốt ve vòng eo cô của anh, cô không dám mặc kệ cho anh sờ, sợ nếu cứ để mặc anh thì thể nào cũng xảy ra chuyện lớn.
Nhưng mà môi lưỡi anh ngọt tựa như bình rượu ngon thơm nồng, càng hôn càng khiến cô say mê đắm chìm..
Một lúc lâu sau, Phó Hàn Tranh mới rời môi cô, ôm chặt cô trong lòng, cúi đầu hôn lên tóc cô. Hơn một tháng nay, mỗi ngày chỉ có vài phút gọi điện ngắn ngủi vào buổi tối. Giờ phút này, cuối cùng anh cũng có thể ôm cô vào lòng, anh thực sự không muốn buông ra dù chỉ một giây.
Cố Vi Vi rúc đầu vào lòng anh, để mặc anh ôm mình, "Cảm ơn anh vì đã tới đây ăn sinh nhật với tôi."
Mặc dù, hôm nay cũng chẳng phải là ngày sinh nhật thực sự của cô. Anh vừa tan làm liền lên máy bay, bay tận , tiếng mới tới, chỉ vì bắt kịp chúc mừng sinh nhật cô trước h đêm. Nếu nói không cảm động thì là nói dối.
"Em không về, tôi mà không tới đây thì còn có cách nào khác chứ?" Phó Hàn Tranh buông cô ra, bật đèn lên, đưa cho cô một hộp quà được đóng gói tinh xảo.
Cố Vi Vi chột dạ cầm lấy mà hỏi anh, "Ừm.. Anh ăn cơm tối chưa? Nếu không tôi mua cái gì đó cho anh nhé?"
"Đã ăn trên máy bay rồi." Phó Hàn Tranh nói xong, cởi áo vest khoác lên ghế, rồi đi phòng tắm tắm rửa.
Một lúc sau, anh quấn một chiếc khăn tắm đi ra. Thân hình rắn chắc vẫn còn vương vài giọt nước, cơ bụng săn chắc cùng vòng eo mạnh mẽ lộ rõ, gợi cảm tới mức khiến cô không thể nhìn thẳng.
Cố Vi Vi xấu hổ nhìn về phía vách tường, đưa cho anh một chiếc áo choàng tắm dài, "Chỗ tôi không có quần áo để anh mặc đâu, chỉ có mỗi cái này thôi. Nếu không tôi đi mượn Tam thiếu tạm cho anh một bộ nha?"
"Tôi không mặc đồ của nó." Phó Hàn Tranh cầm lấy chiếc áo tắm rồi mặc vào, nghe thấy điện thoại đổ chuông thì bắt máy nghe.
Cố Vi Vi thừa dịp anh nghe điện thoại thì đi rửa mặt và thay áo ngủ, đến khi cô ra ngoài thì anh đã nằm trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô khẽ khàng chui vào chăn, quay lưng về phía anh, nằm sát mép giường. Mới vừa nằm thì giọng nói trầm thấp vang lên từ sau lưng. "Xích lại đây."
Cố Vi Vi thở dài, xoay người, lăn vào trong lòng anh, "Anh ở đây bao lâu?"
"Năm tiếng." Phó Hàn Tranh vẫn nhắm tịt mắt, trả lời.
Cố Vi Vi gật đầu, trong lòng có chút băn khoăn. Anh bận rộn như vậy còn muốn mất gần mười mấy tiếng đi qua đi lại để chúc mừng sinh nhật cô, thực sự không dễ dàng chút nào.
Bất chợt lại nhớ tới bí mật mà Phó Thời Dịch nói nửa vời lần trước, cô dò hỏi anh, "Lần trước anh có nói, chờ đến khi gặp mặt anh mới nói cho tôi biết vì sao anh thích tôi, giờ anh có thể nói tôi nghe rồi đúng không?"
Phó Hàn Tranh trầm mặc một lúc, "Thích chính là thích, làm gì có vì cái gì chứ?"
"Sao có thể không có được?" Cố Vi Vi tỏ vẻ không tin, cô không tin chuyện tự nhiên mà nảy sinh tình cảm.
"Em muốn biết để làm gì?" Phó Hàn Tranh mở mắt ra, cúi đầu nhìn vẻ mặt tò mò của cô, nói toẹt ra tâm tư của cô, "Biết rồi có phải sẽ lại tìm mọi cách để chia tay với tôi, đúng không?"
"Tôi.." Cố Vi Vi không biết nói gì, cô thực sự nghĩ như vậy.
"Nếu em nói tới hai chữ chia tay thì.."
Cố Vi Vi nhướng mày, "Thì sao?"
"Vậy thì có con trước kết hôn sau."