Cố Vi Vi cười gượng, một lời không hợp liền phải kết hôn sinh con.
"Tôi chỉ.. tò mò mà thôi."
"Chỉ là tò mò?" Phó Hàn Tranh cười như không cười.
Cố Vi Vi gật đầu lia lịa, "Thật sự chỉ là tò mò thôi, không hề nghĩ tới chuyện chia tay."
Chỉ cần còn ở Trung Quốc thì cô còn nằm trong lòng bàn tay anh, chuyện chia tay không phải là chuyện cô muốn là được.
"Tò mò cái gì?" Phó Hàn Tranh dù đang rất bận mà vẫn ung dung truy vấn.
Cố Vi Vi xoay người, nằm nghiêng qua đối mặt với anh, "Tôi chỉ cảm thấy chẳng có loại thích nào mà vô duyên vô cớ được, chỉ có thể vì tiền tài, hoặc là vì sắc đẹp."
"Nếu vì tiền tài thì anh nhiều tiền hơn tôi, nếu là vì sắc đẹp thì hai chúng ta ngủ cùng giường bao lâu như vậy mà tôi chưa thấy anh tỏ ra hứng thú bao giờ. Nên tôi đương nhiên phải thấy tò mò tại sao anh lại thích tôi rồi."
Phó Hàn Tranh thích thú nghe cô lấy cớ, ý vị sâu xa mà cười, "Cho nên em là đang bất mãn tôi vì chuyện này?"
"Không phải!"
Cố Vi Vi kiên quyết phủ nhận, anh có thể đừng bẻ cong trọng điểm được không?
"Vậy sao em lại nhận định tôi không có hứng thú?"
Anh nói xong liền tóm lấy tay cô, ấn chặt vào nơi nào đó đang cứng ngắc của mình.
Cố Vi Vi khiếp sợ hít ngược một hơi, hai mắt trợn to.
Tuy rằng cách áo tắm dài nhưng vẫn đủ cho cô cảm nhận được độ nóng và độ cứng kinh người kia.
Phó Hàn Tranh cúi đầu nhẹ nhàng cắn tai cô, giọng nói trầm thấp có phần khàn khàn, gợi cảm vô cùng, "Bây giờ.. đã biết tôi hứng thú với em nhiều thế nào rồi chứ?"
Cố Vi Vi xấu hổ tới mức muốn đào cái lỗ chui xuống, muốn rụt tay lại nhưng cổ tay đang bị anh nắm chặt, anh cố ý ấn chặt tay cô vào chỗ cứng ngắc nào đó, không để cho cô động đậy.
".. Buông tay!"
Tại sao cô lại nói chuyện này với anh chứ, giờ nguy hiểm chết đi được.
Phó Hàn Tranh hôn lên chóp mũi cô, cuối cùng hôn lên môi cô, tóm lấy tay cô luồn vào trong chiếc áo tắm của mình, "Là em đã châm ngòi thì cũng nên phụ trách dập đi."
Cố Vi Vi bị bắt chạm lên làn da bánh mật của anh, gắng gượng tránh môi anh, thở hổn hển nói, "Phó Hàn Tranh, không được.."
Phó Hàn Tranh thấy cô sợ tới mức co rút người lại, đôi môi mỏng của anh dán lấy môi cô, thì thầm, "Vậy em muốn tôi phải giải quyết như thế nào đây?"
".. Tự anh giải quyết đi." Cố Vi Vi bị giữ chặt tay, bị buộc phải sờ lên làn da trần trụi dưới chiếc áo tắm dài, cô tức tới mức sắp khóc đến nơi.
"Tôi không biết, em làm đi." Phó Hàn Tranh khẽ hôn lên chiếc cổ thanh mảnh của cô, khàn khàn nói.
Anh không biết, cô biết được chắc?
Phó Hoàn Tranh làm lơ sự cự tuyệt của cô, bắt lấy tay cô, hướng dẫn cho cô giúp mình hóa giải áp lực từ cơn động tình.
Chờ tới khi giúp anh giải quyết xong, Cố Vi Vi cảm giác được tay mình đã mỏi tới sắp đứt lìa rồi.
Phó Hàn Tranh lau tay giúp cô, thỏa mãn hôn vào mặt cô. Cố Vi Vi buồn bực, quay lưng về phía anh.
Thực ra, nếu Phó Hàn Tranh nhất quyết muốn làm chuyện đó thì cô căn bản không phản kháng được. Nhưng mà, anh chưa từng như thế.
Mặc dù quan hệ yêu đương này là do anh bắt cô phải chấp nhận nhưng trong mối quan hệ này, anh chưa bao giờ khiến cô phải chịu bất kì ủy khuất gì.
Ban ngày cô phải quay mấy cảnh đánh võ, buổi tối lại đi ăn sinh nhất với đoàn phim, còn uống chút rượu, trước kia mỗi lần ngủ bên anh là cô lại ngủ không được, bây giờ lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Rạng sáng giờ, trời còn chưa sáng, Phó Hàn Tranh đã tỉnh giấc, anh buộc lại dây lưng áo choàng tắm rồi đi tắm rửa, thay quần áo xong liền chuẩn bị lên máy bay về đế đô.
Chuẩn bị xong, anh ngồi bên mép giường, cúi người khẽ hôn lên người thiếu nữ đang ngủ say.
"Tôi đi đây."
"Ừm.."
Cố Vi Vi bị nụ hôn của anh đánh thức, mơ mơ màng màng mà lên tiếng, rồi xoay người lại tiếp tục ngủ.