Phó Thời Khâm đang ăn mì cũng phải trợn mắt há mồm nhìn Phó Hàn Tranh đầy kinh ngạc.
Anh ơi, xe anh chạy hơi nhanh rồi.
Phó Hàn Tranh hỏi xong, bình tĩnh trở lại phòng làm việc.
Có vẻ như những gì anh nói vừa rồi hoàn toàn không phải từ miệng anh thốt ra.
Cố Vi Vi vỗ trán, căn nhà này tuy to và tiện nghi nhưng cô thực sự không thể sống nổi nữa.
Phó Thời Khâm vừa ăn mì vừa cười hề hề hỏi.
"Vậy anh của tôi ăn ngon không?"
"Cút ngay!"
Cố Vi Vi cúi gằm đầu xuống ăn mì, ăn xong liền trở về phòng mãi không chịu ra.
Phó Thời Khâm ăn xong liền lấy ít đồ ăn nhẹ của cô vào thư phòng.
Vừa ăn vừa quấy rối.
"Anh à, thành thật mà nói, anh đã biết rằng Cố Vi Vi không xấu, phải không?"
Phó Hàn Tranh vùi đầu vào công việc và phớt lờ anh ta.
Phó Thời Khâm gặm một chiếc bánh quy và tiếp tục phân tích.
"Cho nên, chưa bao giờ chạm vào nữ nhân, ngày đó anh muốn từ chối nhưng vẫn nghênh tiếp, thuận nước đẩy thuyền để ngủ cùng Mộ Vi Vi.."
Phó Hàn Tranh nghe được "muốn từ chối nhưng vẫn nghênh tiếp", ánh mắt lạnh lùng của anh xuyên thủng qua tim người nói.
"Em vừa nói cái gì?"
"Em.."
Phó Thời Khâm bưng ly nước lên uống một ngụm, nuốt xuống họng cái gì đó, "Em nói.. Em nói Mộ Vi Vi nhất quyết đòi được hoan nghênh, còn muốn ngủ cùng anh."
Phó Hàn Tranh mắt lạnh nhìn anh ta, không nói gì.
Phó Thời Khâm sợ anh không tin, tiếp tục nói.
"Trước cô ta đuổi theo anh bị đuổi đi nên giờ mới sử dụng kế hoạch âm mưu mới, lùi một bước để tăng độ hảo cảm ở trong lòng anh. Đương nhiên tất cả đều vì một mục đích chung, đó là vì nhan sắc của anh."
Vật tế ngây thơ Cố Vi Vi sắp chìm vào giấc ngủ vẫn không khỏi hắt hơi hai lần.
Phó Hàn Tranh vẫn rũ mắt xuống làm việc, "Nếu em không ngậm được mồm thì cút đi!"
"Em cút đây!" Phó Thời Khâm lăn ra khỏi phòng làm việc, tay vẫn khư khư cầm đồ ăn.
Phó Hàn Tranh đóng một tập tài liệu vừa đọc, đặt nó sang một bên. Anh thoáng thấy cuốn sách bài tập của học sinh cấp ba ở góc bàn.
Trên trang bìa của tập sách ghi ngay ngắn một cái tên: Mộ Vi Vi
Anh trầm ngâm nhìn một hồi, khóe miệng khẽ cong lên, sau đó quay lại làm việc.
Bảy giờ sáng, Cố Vi Vi vì buồn đi vệ sinh mà tỉnh giấc, đi vào toilet, cởi bộ đồ ngủ và ngồi lên bồn cầu.
Sau khi giải quyết xong, cô dụi mắt, vừa định vén quần lên, mơ hồ nhìn thấy một bóng người.
Cô kinh ngạc chớp chớp mắt, nhìn thấy người đàn ông đang đứng dưới vòi hoa sen, đầu đội khăn tắm.
Những giọt nước chảy dọc theo cơ bắp săn chắc của người đàn ông, chút bọt nước trên người cũng không bị rửa trôi.
Rõ ràng là do cô đột nhập nên mới vội vàng đắp khăn tắm.
Phó Hàn Tranh đưa tay quệt một ít nước chảy từ mái tóc ướt đẫm xuống, nhìn cô gái đang buồn ngủ ngồi trên bồn cầu, làn da trắng nõn ở đùi và mông của cô gái không tránh khỏi đập vào mắt anh.
Cố Vi Vi chớp mắt, nội tâm gào thét: Có cách nào khiến cô ấy chết ngay không.
Phó Hàn Tranh khẽ cau mày khi thấy cô vẫn không chịu rời đi.
"Cô định nhìn bao lâu nữa hả?"
Cố Vi Vi cứng nhắc quay đầu nhìn gương bên, tấm gương lại chiếu hình Phó Hàn Tranh từ một hướng khác khiến cô sợ tới mức không biết nên nhìn đi đâu.
Nhưng nếu cô không rời đi, tình hình còn xấu hổ hơn.
Vì vậy, cô đứng dậy, vén quần, kéo chân và lao ra khỏi phòng tắm.
Phó Thời Khâm đang nằm dài trong phòng khách thì thấy cô ấy chạy ra khỏi phòng tắm với vẻ mặt xấu hổ, chợt nhớ ra anh trai mình đang ở trong đấy, lập tức hiểu thông mọi chuyện.
"Cô mới sáng sớm đã đi xem anh trai tôi tắm rửa, còn nói là không mê mẩn sắc đẹp của anh ấy?"