"Có ai lại đi tắm vào buổi sáng không?" Cố Vi Vi giận dữ nói.
"Anh trai tôi luôn tắm vào buổi sáng trước khi ra ngoài, cô không phải đã có lần đi rình trộm sao?"
Phó Thời Khâm cười xấu xa.
"..."
Cố Vi Vi câm nín, không nói nên lời.
Mộ Vi Vi thật đúng là rớt hết liêm sỉ, lại đi rình Phó Hàn Tranh tắm, thế nên bây giờ thành ra là nàng đang cố tình, có lí mà không thể nói.
Chuông cửa vang lên, Phó Thời Khâm đi ra mở cửa, là Từ Khiêm mang quần áo và điểm tâm đến.
Phó Thời Khâm khoác bả vai Từ Khiêm, chỉ sang Cố Vi Vi.
"Lão Từ, ngươi đoán xem đây là ai?"
Từ Khiêm liếc nhìn Phó Thời Khâm như đang nhìn một thằng ngốc, hướng về phía Cố Vi Vi gật đầu chào hỏi.
"Mộ tiểu thư, đã lâu không gặp."
"Tôi đây còn mãi mới nhận ra, sao anh vừa đến đã nhận ra rồi?" Phó Thời Khâm không tin nói.
Từ Khiêm không thèm trả lời, trực tiếp cất bước đi đưa quần áo cho Phó Hàn Tranh.
Sau đó, nhân tiện, lấy dép lê cho anh đặt sẵn ở ngoài cửa.
Một lúc sau, Phó Hàn Tranh từ phòng tắm bước ra.
Một bộ vest công sở màu xanh lam được đặt may thủ công, cà vạt màu xám bạc được thắt cẩn thận, khuy măng sét áo sơ mi sang trọng, tinh tế, từ đầu đến chân hiện lên một vẻ cấm dục.
Anh liếc Từ Khiêm một cái "Đồ đã mang đến chưa?"
Từ Khiêm rút một tấm thẻ từ trong túi áo ra đưa cho anh.
"Tôi đã hỏi Minh lão, một nửa kỉ lục cờ vua đó có giá vạn, trong thẻ này chính là vạn."
Phó Hàn Tranh cầm lấy, đưa tới trước mặt cô.
"Đây là giá sau khi đã được xem xét, thù lao của cô."
Cố Vi Vi đưa tay lấy thẻ, nói một cách chân thành.
"Cám ơn, ờ.. vừa rồi tôi không phải cố ý."
Lúc cô ngủ dậy, nào nhớ là anh với Phó Hàn Tranh tối qua đã ở đây.
"Biết rồi."
"Tôi biết là cô không cố ý nhìn lén, được rồi đi đi."
Phó Thời Khâm ngoạm cả cái sủi cảo vào miệng, tự tiện mở TV, tiện xem một chút tin tức sáng sớm.
"..."
Cố Vi Vi tức muốn nghẹn cổ họng.
Mộ Vi Vi trước kia thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Phó Hàn Tranh, hiện tại cô lại chẳng có cách nào nói cho mọi người biết cô không phải Mộ Vi Vi.
Vì vậy vẫn phải mang vết nhơ này.
Từ Khiêm thấy cô xấu hổ, ngượng ngùng đến chín người, lên tiếng giải vây.
"Mộ tiểu thư, có thể giúp tôi lấy một bộ bát đũa được không?"
Cố Vi Vi vội chạy vào bếp, cầm ra một bộ bát đũa, vừa ra tới liền thấy bản tin phát sóng trên TV.
"Ảnh hậu nổi tiếng quốc tế Lăng Nghiên vì bệnh tim đã ở ẩn mấy năm. Người hâm mộ luôn cầu nguyện cho cô tai qua nạn khỏi. Mấy ngày trước, ảnh hậu Lăng Nghiên đã ghép tim thành công. Hôm qua cô đã xuất viện, được mọi người chào đón nồng nhiệt.
Tập đoàn Cố thị đã điều động mấy trăm nhân viên an ninh để giữ trật tự. Đặc biệt là tổng giám đốc Cố Tư Đình cùng với chủ tịch và phu nhân Cố thị đích thân tới Bệnh viện Sao Paulo để đón ảnh hậu Lăng Nghiên xuất viện.."
"Cố Tư Đình cùng với cái cô họ Lăng này nhất định là có một chân.."
Phó Thời Khâm vừa ăn vừa nghiến răng lẩm bẩm.
Hình bóng Cố Tư Đình chỉ lướt qua vài giây, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân không hề thay đổi, toát ra vẻ lịch lãm của quý tộc.
Ánh mắt ấy trước đây chỉ dừng lại trên người cô, nay chỉ còn hình bóng của Lăng Nghiên, người đang ngồi trên xe lăn.
Trái tim bị cướp mất của cô, đang đập trên người cô ta.
Nhìn hình ảnh trên TV, tay không khỏi run lên, bộ bút đũa trên tay rơi xuống đất, vang lên một tiếng "Xoảng".
Ngày hôm đó, lời nói cuối cùng của Cố Tư Đình lại văng vẳng bên tai cô.
Cuộc phẫu thuật đã được lên lịch, bắt đầu đi.
Với bản án này, hy vọng sống sót cuối cùng của cô đã vụt tắt.