Để gấp rút dọn nhà trước khi Phó Hàn Tranh trở về sau chuyến công tác, Cố Vi Vi và Kỷ Trình đã phải xin nghỉ hai ngày để xem nhà, bận đến mức đi sớm về muộn.
Vì thế, Phó Thời Khâm tới chung cư ba lần, nhưng lần nào cũng về không.
Tuy nhiên, nỗ lực đã được đền đáp.
Cô cuối cùng cũng tìm được một chung cư nhỏ rồi. Tuy rằng chỉ nhỏ bằng toilet của chung cư Cẩm Tú nhưng cũng đủ để cô sống một mình.
Cô thương lượng hợp đồng thuê nhà với chủ nhà, thanh toán tiền đặt cọc. Đang chuẩn bị về nhà dọn đồ, lại nhận được điện thoại của Kỷ Trình hẹn cô gặp mặt.
Vừa lúc họ đang ở gần đó, cô liền trực tiếp đi qua.
"Mình có mua vé xem nhạc kịch, ba người chúng ta cùng đi xem đi!" Kỷ Trình giơ vé mình mua được lên.
"Nhưng mình còn có việc." Cố Vi Vi khó xử nói.
Cô còn phải trở về thu dọn đồ đạc rồi chuyển nhà. Làm gì có tâm trạng để xem nhạc kịch chứ.
"Cậu chat QQ cho bọn mình mấy ngày liền, cùng bọn mình đi xem một vở nhạc kịch cũng không được sao?" Kỷ Trình bĩu môi, tỏ vẻ giận dỗi.
Cố Vi Vi bất đắc dĩ thở dài, "Thôi được rồi, mình đi."
Dù sao đồ đạc đã dọn dẹp gần hết, chỉ còn chừa ra vài vật nhỏ nhỏ còn sót lại.
Phó Hàn Tranh tối mai mới về, sáng mai cô dọn đi cũng vừa kịp.
Cả ba người đã đến rạp trước buổi biểu diễn nửa tiếng, những khán giả khác xung quanh cũng đang ổn định chỗ ngồi.
Minh Diệp mặc bộ đồ thường ngày đi tới. Thấy ba người các cô liền ngẩn người, sau đó mỉm cười gật đầu với các cô, "Vi Vi, Thiên Thiên, các em cũng tới à?"
"Anh họ, trùng hợp vậy? Anh cũng tới xem kịch à?"
Kỷ Trình cười, vẫy tay chào hỏi, cẩn thận nhìn sắc mặt Cố Vi Vi.
Cố Vi Vi cười gượng chào hỏi, đã sớm đoán cô gái nhỏ này tính tình tốt bụng lại hay lo lắng, vậy mà lại bị cô lừa tới đây.
Người anh họ xui xẻo này của cô ấy chắc chắn nghĩ Kỷ Trình hẹn một mình hắn tới xem nhạc kịch nên mới chạy tới.
Kết quả lại bị cô gạt đi hẹn hò với người khác.
Sau khi xem được nửa giờ, Kỷ Trình kéo Lạc Thiên Thiên chạy mất.
Cố Vi Vi thông cảm nhìn Minh Diệp ngồi ở bên cạnh, "Nhân lúc còn sớm mau tìm cơ hội làm rõ đi, bằng không cô ấy vẫn sẽ ngốc nghếch mà gán ghép hai chúng ta đấy."
Minh Diệp bất đắc dĩ thở dài: "Thật sự nên tìm cơ hội để nói."
Bằng không, nha đầu ngốc kia còn tiếp tục nhiệt huyết giới thiệu bạn gái cho hắn.
Bọn Kỷ Trình vừa đi, Cố Vi Vi cùng Minh Diệp cũng quyết định rời đi.
"Bên này không bắt xe được, anh đưa em về nhé."
Dù sao cũng là bạn của Trình Trình. Nếu không đưa về, nha đầu kia nhất định sẽ quở trách hắn.
Cố Vi Vi đang nghĩ xem có nên lên xe hay không, Phó Thời Khâm dẫn theo một mỹ nữ quyến rũ đi qua. Thấy cô liền kinh ngạc kêu lên một tiếng.
"Mộ Vi Vi?"
"Sao anh lại ở đây?" Cố Vi Vi nhíu mày, sao tự nhiên cô lại có một dự cảm bất thường.
"Đi hẹn hò." Phó Thời Khâm ôm mỹ nữ bên cạnh, nói: "Chúng tôi chuẩn bị về, có muốn tôi tiện đường cho cô quá giang một đoạn không?"
Cố Vi Vi vừa lúc cũng không muốn làm phiền Minh Diệp, nên nhanh chóng đồng ý ngồi xe hắn về rồi quay lại nói lời tạm biệt với Minh Diệp.
Minh Diệp cũng không miễn cưỡng, nhìn Phó Thời Khâm lái xe đi, mỉm cười nói.
"Em là bạn của Trình Trình, đương nhiên cũng là bạn của anh, rất vui được biết em."
"Em cũng vậy." Cố Vi Vi mỉm cười gật đầu, nói, "Chúc tiểu thiên sứ của anh sớm nhận ra tình cảm của anh."
Minh Diệp duỗi tay, "Cám ơn em đã chúc phúc."
Cố Vi Vi đang muốn duỗi tay ra nắm, Phó Thời Khâm đột nhiên nhấn còi xe, thúc giục cô nhanh lên xe.
Cô vội vàng cùng Minh Diệp nói lời từ biệt, chạy chậm tới bên cạnh xe rồi kéo cửa xe ra ngồi vào.
Ngồi vào trong xe mới phát hiện ra bên cạnh không phải là bạn gái của Phó Thời Khâm mà là.. Phó Hàn Tranh lạnh lùng đến đáng sợ.