Cố Vi Vi sửng sốt hai giây. Sau khi phản ứng lại, nhanh chóng mở cửa xuống xe, nhưng cửa xe lại bị Phó Thời Khâm khóa trước.
"Phó Thời Khâm, ông nội nhà cậu!"
Nếu vừa rồi hắn xuất hiện một mình, cô nhất định sẽ nghi ngờ có phải Phó Hàn Tranh đã trở về rồi hay không.
Nhưng hắn lại đi cùng với một người phụ nữ nên cô mới thật sự tin rằng hắn đang hẹn hò, trùng hợp gặp được cô.
"Không liên quan đến tôi, anh trai tôi nhờ tôi mời cô lên xe." Phó Thời Khâm vô tội, phải chịu ủy khuất, lái xe.
Người nào đó mới trở về biết cô đi hẹn hò với người khác liền bày ra bộ dạng "Hoàng đế tức giận". Sau khi xuống máy bay liền trực tiếp tới rạp hát.
Không biết sao lại xui xẻo thế, vừa đến liền nhìn thấy Mộ Vi Vi vừa nói vừa cười mà từ rạp hát đi ra cùng Minh Diệp.
Để gạt cô lên xe, hắn đã dùng trình độ diễn xuất tối cao nhất trong đời.
Cố Vi Vi không mở được cửa xe, nhanh chóng từ bỏ, liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh mang bộ mặt cực kì trầm mặc, lạnh lùng.
"Không phải anh ngày mai mới về sao?"
Phó Hàn Tranh hơi nghiêng đầu, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào mặt cô.
"Hẹn hò vui vẻ nhỉ?"
"..."
Cố Vi Vi mím môi, không nói gì.
"Hẹn hò vui vẻ không?" Phó Hàn Tranh ngữ khí càng thêm vài phần lạnh lẽo.
Hắn cho cô thời gian và không gian để thích ứng, suy xét đến mối quan hệ của bọn họ.
Vậy mà cô lại thừa dịp hắn đi công tác để đi hẹn hò với người khác. Hôm nay còn hẹn nhau đi xem kịch.
Cố Vi Vi rụt cổ, đột nhiên có cảm giác mình là hồng hạnh vượt tường bị bắt tại trận.
Phó Thời Khâm lái xe ở phía trước, chỉ cảm thấy như đang dựa vào một ngọn núi tuyết.
Phía sau lưng khí lạnh thổi vù vù khiến tay đang cầm vô lăng của hắn run lên, suýt chút nữa thì đi lệch hướng.
Hai ngày không gặp Mộ Vi Vi, điện thoại cũng không nhận, càng khó chịu hơn nữa là cô lại đi hẹn hò cùng người khác.
Khó trách anh trai hắn bay trở về, cũng không quan tâm tới chuyện ở nhà trước mà từ máy bay xuống đã trực tiếp tới đây bắt cô.
Phó Hàn Tranh chờ cô giải thích, Cố Vi Vi lại hờ hững nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe xem cảnh đêm. Một chữ cũng lười giải thích. Bên trong xe không khí ngưng đọng lại, áp lực đến đáng sợ.
Phó Thời Khâm lái xe vào gara của chung cư Cẩm Tú, tự mình xuống xe thở dốc một hơi. Sau đó hướng về phía Cố Vi Vi đang xuống xe mà đưa mắt ra hiệu với cô, ý bảo cô nói chuyện với anh trai nhà mình cho tốt, đừng liều mạng cứng rắn rồi tự mình chuốc lấy cực khổ.
Cố Vi Vi vẫn không muốn giải thích, trở về chung cư liền đi thẳng vào phòng xem lại chút đồ đạc hôm qua chưa kịp thu dọn.
Kéo vali ra phòng khách rồi nói một câu với Phó Hàn Tranh.
"Cám ơn mọi người đã chiếu cố trong một thời gian. Tôi đã tìm được nơi có thể dọn ra ngoài rồi."
Phó Hàn Tranh mặt không gợn sóng, giơ tay nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe.
Bình tĩnh ngồi xuống sô pha, không hề có ý ngăn cản cô rời đi.
Cố Vi Vi thấy hắn không ý kiến gì nên kéo vali chuẩn bị rời đi.
Chỉ là còn chưa đi ra tới cửa, chuông điện thoại đã vang lên.
Cô lấy ra nhìn thông báo trên điện thoại, là chủ nhà mới của cô.
Vừa nhấc máy, chủ nhà đã gấp không chờ nổi nữa mà nói.
"Mộ tiểu thư, thật xin lỗi, phòng ở vừa mới bán đi. Nghe nói là khu này sắp phải phá bỏ để xây một khu vui chơi cho nên chỉ sợ không thể cho cô thuê được. Tiền đặt cọc của cô tôi sẽ trả lại gấp đôi cho cô."
Phó Thời Khâm đứng tại chỗ, nhìn biểu hiện của Cố Vi Vi thay đổi rõ ràng. Xem ra Từ Khiêm đã xử lí mọi việc xong xuôi. Người nào đó tâm tình không tốt, phá nhà ở để xây khu vui chơi, cũng không có gì không tốt.
Cố Vi Vi mím môi, lúc sau cúp điện thoại, quay trở lại phòng khách, "Anh phái người theo dõi tôi?"
Cô đi đến yến hội Minh gia gặp Minh Diệp, có thể là do Phó phu nhân nói cho hắn.
Nhưng việc đi xem phòng ở cùng với việc cô thuê phòng hắn cũng biết, vậy chắc chắn là có người theo dõi cô.
Hắn vừa rồi nhìn giờ, căn bản là đã sớm biết chủ phòng sẽ gọi điện thoại cho cô bây giờ.