“À đúng rồi, lão đại! Đây là thứ gì?”
Lúc này, đang trên đường đi đến bệnh viện.
Trong lòng Phi Hổ hơi có một chút hiếu kỳ, nhìn về phía túi xách đã bị cháy xém đang nằm ở trong ngực của Trần Viễn để hỏi thăm.
Mặc dù cái túi xách này nhìn bề ngoài có vẻ khá đắt tiền, nhưng Phi Hổ cũng không cho rằng nó lại có giá trị đến mức Trần Viễn lại tiếc rẻ mà xem như bảo vật, ôm ở trong người lại không chịu vứt đi.
Đối với câu hỏi của Phi Hổ, vẻ mặt của Trần Viễn không hề lộ ra một chút khác thường nào.
Ngược lại, anh còn khẽ cười, nheo mắt nhìn về phía cậu ta.
“Cậu đoán!”
Nghe được lời này, lông mày của Phi Hổ không khỏi dựng đứng lên.
Đồng thời, đang ngồi lái xe ở phía trước, vẻ mặt của Tiểu Trần cũng lộ ra mấy phần kinh dị, xoay ra đằng sau nhìn về phía Trần Viễn.
“Lão đại, em bắt đầu phát hiện ra một việc.”
“Việc gì?”
“Anh đã thay đổi!”
“Ha ha ha!”
Cất cao giọng cười to một tiếng, một lúc sau thần sắc của Trần Viễn mới bắt đầu khôi phục lại, vẻ mặt hơi có một chút nghiêm nghị nói ra.
“Kỳ thật, cái túi xách này tôi nhặt được từ trong xe ô tô.
Lúc đó, tôi cũng không biết bên trong nó là thứ gì.
Nhưng thiết nghĩ, bọn họ đã cố ý lưu lại đồ vật ở đó, tôi cũng không có lý do gì không đem nó mang đi ra ngoài.”.
ngôn tình hay
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Viễn, hai người Tiểu Trần và Phi Hổ còn tưởng bên trong là đồ vật gì cực kỳ quan trọng.
Qua một lúc, cả hai đều không khỏi đồng loạt trợn trừng mắt, nhìn về phía Trần Viễn.
“Chỉ vì lý do này?!”
“Tất nhiên rồi, chẳng lẽ các cậu còn cho nó là cái gì?!”
Thấy bộ dáng của hai người như vậy, kỳ thật trong lòng của Trần Viễn rất muốn cười to một trận.
Nhưng cảm thấy, lúc này bản thân cần phải giữ gìn hình tượng một chút, thế nên anh chỉ có thể nén cười trong bụng.
Thế nhưng, sau một hồi ngây người, lúc này Phi Hổ mới kịp phản ứng lại, ánh mắt mang theo mấy phần quái dị, nhìn về phía Trần Viễn.
“Lão đại, vừa rồi anh thật sự đã đi vào bên trong vụ nổ để lấy cái túi này ra ngoài sao?”
“Ừm, thế nào?!”
Không biết vì sao Phi Hổ lại đột nhiên lại hỏi mình một câu như vậy, lúc này Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần nghi hoặc.
Nhưng ngay sau đó, Phi Hổ đột nhiên rống to lên một tiếng, giống như phát hiện ra được một thế giới mới.
“Trời ạ! Lão đại, có phải anh đã đột phá cảnh giới đại tông sư rồi không? Nếu không, anh làm sao có thể không hề bị tổn hao gì, còn lấy đồ vật ở trong vụ nổ đi ra ngoài một cách thảnh thơi như vậy?!”
Quả thật, phản ứng lúc này của Phi Hổ hơi có chút thái quá, ngay cả Trần Viễn cũng bị biểu hiện của cậu ta làm cho giật mình.
Qua một lúc sau, Trần Viễn mới bất đắc dĩ lắc đầu, nói ra: “Cũng không phải, đây chỉ là một chút thủ đoạn đặc thù mà thôi!”
“Thủ đoạn đặc thù gì lại lợi hại như vậy? Lão đại, anh có thể dạy cho em được không?!”
So với Tiểu Trần rõ ràng Phi Hổ đối với thủ đoạn của Trần Viễn càng thêm đặc biệt lưu ý.
Thế nhưng, những thứ này Trần Viễn cũng không thể nào nói ra với bọn họ được.
Cũng không phải là anh không thể tin tưởng hai người bọn họ.
Việc này thật sự có liên quan quá lớn, anh cũng không có dám chắc sau khi biết được việc này, hai người có thể bị kéo vào mớ rắc rối của anh hay không.
Đối với Trần Viễn mà nói, những người kia nhiều nhất chỉ để cho anh cảm thấy áp lực hơi lớn một chút.
Anh cũng không sợ bọn họ gây ra cho mình nguy hiểm gì.
Thế nhưng, Phi Hổ và Tiểu Trần thì khác.
Chỉ bằng thực lực của hai người bọn họ, đối phó với một ít phổ thông tông sư còn có thể chạy trốn được.
Nhưng nếu như thật sự đụng độ đến cao thủ cấp bậc tông sư trung kỳ trở lên, hai người bọn họ nhất định là lành ít dữ nhiều.
Thế nên, qua một hồi do dự, Trần Viễn vẫn là lắc đầu nói ra: “Tạm thời còn không được, đợi khi nào hai người các cậu có thể đột phá đến cảnh giới tông sư.
Đến lúc đó, tôi sẽ trực tiếp truyền thủ lại cho các cậu cũng không muộn.”
Nghe được lời này, ánh mắt của Phi Hổ tức thì sáng lên.
“Thật sao?”
“Tất nhiên là thật, chẳng lẽ tôi còn lừa gạt các cậu hay sao?”
Thế nhưng, trái ngược với vẻ mặt hớn hở của Phi Hổ, Tiểu Trần lại có chút uể oải, lắc lắc đầu nói.
“Vậy thì em lại không được rồi.
Dù sao, thực lực của em chỉ mới đạt đến cấp bậc này, nếu như muốn đột phá đến cảnh giới tông sư, sợ rằng cần phải hao tốn rất nhiều thời gian.
Thậm chí, khả năng là cả đời này của em cũng không thể nào đột phá được cảnh giới tông sư.”
Lời này của Tiểu Trần vừa mới nói ra, nhất thời bầu không khí đang vô cùng náo nhiệt ở trong xe bất chợt giống như bị một trận gió lạnh thổi tới, trở nên lạnh nhạt, tẻ ngắt đi rất nhiều.
“Được rồi, chuyện này tạm thời cũng không có cách nào vội được.
Như vậy, sau khi trở về tôi sẽ hỏi đội trưởng, xem thử có phương thức gì trợ giúp cho các cậu đột phả cảnh giới hiện tại hay không.
Đến lúc đó, tôi sẽ nói cho các cậu biết phương pháp bảo mệnh của tôi.”
Nghe thế, lần này cả Phi Hổ lẫn Tiểu Trần đều không khỏi kích động, nhìn về phía Trần Viễn.
Mà Trần Viễn cũng không có tiếp tục mở miệng nói chuyện, anh chỉ dùng lấy anh mắt nghiêm túc đáp lại bọn họ.
Đối với hai người Tiểu Trần và Phi Hổ, chỉ cần nhìn thấy được ánh mắt này của Trần Viễn, trong lòng bọn họ liền biết là anh sẽ có thể làm được việc này.
Thế nên, qua một hồi lâu kích động.
Rốt cuộc, Phi Hổ cũng mạnh mẽ nắm chặt lại hai nắm tay, kêu lên răng rắc, nói ra.
“Lão đại, vậy sau này toàn bộ tương lai của em đều nhờ vào lão đại!”
“Được!”
Chỉ đơn giản đáp lại một câu như vậy, sắc mặt của Trần Viễn cũng dần dần khôi phục trở lại như thường ngày.
Đồng thời, hai người Tiểu Trần và Phi Hổ cũng hơi liếc mắt nhìn nhau, bên trong ánh mắt mang theo mấy phần khác lạ.
Tất nhiên, bọn họ cũng không phải là không tin tưởng Trần Viễn.
Kỳ thật, việc này đối với bất kỳ ai cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Nhưng bọn họ tin tưởng, bằng vào khả năng siêu phàm của mình, Trần Viễn có thể giúp cho bọn họ lần nữa bay cao.
Mà từ đầu đến cuối, Trần Viễn hoàn toàn không có nói láo.
Anh quả thật đã từng nghĩ đến, sẽ nghĩ cách để trợ giúp cho người thân ở bên cạnh của mình nâng thực lực lên.
Giống như Lưu Thục Hiền, nếu như có thể dùng dược vật để cho cô trở thành một vị võ giả.
Sau này không có anh ở bên cạnh, cô cũng có thể an toàn, không bị kẻ khác uy hiếp.
Hơn nữa, theo như những gì mà Đinh Tử Hương trước đó đã nói.
Trần Viễn luôn có một loại cảm giác, chuyến đi thủ đô lần này của mình nhất định có được thu hoạch cực lớn.
Thứ này cũng không biết là nguyên nhân gì, nhưng đây là một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Giống như từ trong cõi u minh nào đó, nhắc nhở cho Trần Viễn biết rõ.
Chỉ cần anh có thể đem hai miếng ngọc bội âm dương dung hợp vào trong cơ thể, anh sẽ có được một loại năng lực hết sức cường đại.
Mà thứ này rất có thể đang ở trong tay của nhà họ Đinh.
Hoặc là, nhà họ Đinh biết được bí mật gì đó liên quan đến hai miếng ngọc bội mà anh đã từng nhận được một phần.
…
“Lão đại, hay là bọn em ở ngoài đây đứng chờ anh có được không?”
Trải qua một hồi lái xe trên đường, rốt cuộc chiếc xe ô tô của Tiểu Trần cũng chạy đến được trước cổng bệnh viện.
Thế nhưng, sau khi dừng xe đỗ lại, cả Tiểu Trần lẫn Phi Hổ vậy mà không chịu xuống xe.
Ngược lại, trên khuôn mặt của bọn họ hơi có mấy phần lúng túng, nhìn lấy quần áo ở trên người mình.
Quả thật, bộ dáng của hai người lúc này chẳng khác gì hai tên ăn mày.
Mặc dù bên ngoài không có vết thương, nhưng trên người cũng có mấy chỗ bị đốt cháy, khiến cho quần áo bên ngoài nhìn vào cực kỳ bẩn thỉu.
Lúc ở trên xe, bọn họ còn không có để ý đến.
Nhưng sau khi đi đến bệnh viện, lại nghĩ đến việc sắp phải gặp em gái của Trần Viễn, hai người mới chú ý đến hình tượng của chính mà.
Mà Trần Viễn qua một lúc nhìn lấy hai người bọn họ, anh cũng nhất thời nhịn không được, cười nhẹ một tiếng.
“Thôi được rồi, vậy hai cậu cứ đứng ở ngoài này đi.
Nhìn bộ dáng của các cậu, sợ rằng vừa bước vào trong bệnh viện đã bị nhân viên y tế ở đây đưa đến trong phòng cấp cứu, sau đó đem cả hai người các cậu mổ xẻ, nghiên cứu một phen!”
Mặc dù lời này chỉ là Trần Viễn cố ý đùa giỡn, nhưng con người của cả Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều không khỏi co rụt lại một trận.
Kỳ thật, Tiểu Trần còn tương đối tốt một chút.
Đừng nhìn bề ngoài của cậu ta gầy gò, ốm yếu như vậy, nhưng lúc trước sau khi được đưa vào trại huấn luyện của đội Long Vệ, cậu ta cũng là một kẻ liều mạng, sống chết đều muốn vượt qua toàn bộ bài tập của đơn vị.
Thậm chí, có mấy lần cậu ta còn suýt ngất xỉu trên đường, nhưng vẫn cố gắng kiên trì cho đến cuối cùng.
Nói như vậy, cũng không có nghĩa là Phi Hổ kém hơn Tiểu Trần.
Thật ra, thực lực của Phi Hổ ở trong tiểu đội số đã thuộc vào hàng mạnh nhất, chỉ xếp sau mấy người Trần Viễn và Hỏa Phương.
Thế nhưng, Phi Hổ lại có một cái tật xấu, đó là cực kỳ sợ bị tiêm thuốc.
Mỗi lần cậu ta nhìn thấy ống tiêm, mặt mày đều trở nên trắng bệch.
Thậm chí, có lần cậu ta còn trực tiếp ngất xỉu, trước khi bị nữ y tá ở trong đơn vị tiêm cho mình một mũi thuốc.
May mắn, qua nhiều năm như vậy rèn luyện, tật xấu này của cậu ta cũng xem như đã giảm đi rất nhiều.
Chỉ có điều, vừa rồi nghe được lời nói hù dọa của Trần Viễn, đừng nói là Phi Hổ, ngay cả Tiểu Trần cũng không dám bước vào bên trong.
Đem hai người bỏ lại ở trong xe ô tô.
Lúc này, Trần Viễn nhanh chóng đi về hướng phòng bệnh, đến chỗ giường bệnh của em gái anh.
Thế nhưng, ngay khi bước chân của Trần Viễn đi đến chỗ cửa phòng bệnh, ánh mắt của anh bỗng dưng trở nên trừng lớn, động tác cũng dừng lại ở nửa chừng.
“A, anh hai, anh đến rồi à?!”
Vừa nhìn thấy Trần Viễn đi đến trước cửa, Trần Tiểu Yến có chút hưng phấn, quắc quắc cánh tay hướng về phía Trần Viễn quơ lên.
Nhìn thấy em gái tỉnh dậy, sắc mặt lại hơi có chút hồng hào, trên mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra một tia vui mừng.
Thế nhưng, vừa nhìn thấy người đang ngồi ở bên cạnh, chuẩn bị gọt táo cho con bé, anh lại nhịn không được, không khỏi cau mày, nhướng lên.
“Hân Hân, làm sao em lại ở đây?!”.