Không biết từ lúc nào, Tiêu Hân Hân lại xuất hiện ở trong bệnh viện.
Hơn nữa, cô còn cố tình đến thăm em gái của Trần Viễn.
Nếu như vừa rồi không phải nhìn thấy hai người bọn họ đang nói chuyện vui vẻ với nhau, Trần Viễn thật sự rất muốn đem Tiêu Hân Hân kéo đi ra ngoài, hỏi xem cô ta vì sao lại xuất hiện ở nơi này.
Thế nhưng, lúc này ánh mắt của Tiêu Hân Hân đột nhiên chuyển di, nhìn về phía Trần Viễn, trên khuôn mặt còn mang theo mấy phần ôn nhu.
“Anh Viễn, anh mới đi công tác về có mệt không? Hôm qua em thấy anh không trở về nhà, thế nên sáng nay mới đến thăm bé Yên.
Vừa lúc con bé cũng mới tỉnh dậy, nên em có mua một ít trái cây đến thăm.”
Nghe Tiêu Hân Hân lên tiếng giải thích, không biết vì sao trong lòng Trần Viễn lại có một chút cảm giác là lạ.
Mặc dù, biểu hiện trên khuôn mặt của Tiêu Hân Hân rất tự nhiên, nhưng trong lòng Trần Viễn thì cực kỳ rõ ràng, cô ta đến đây tuyệt đối không có đơn giản giống như vậy.
Nếu không, một người vốn dĩ tính cách lạnh nhạt giống như Tiêu Hân Hân, làm sao lại có thể biết chăm sóc người bệnh.
Hơn nữa, vừa rồi lúc đi vào trong phòng, anh còn nhìn thấy Tiêu Hân Hân cười nói với em gái anh cực kỳ vui vẻ.
Trước đây, khi cha vẫn còn sống, Trần Viễn đã không ít lần đề nghị để Tiêu Hân Hân cùng với mình đến bệnh viện, để thăm em gái của anh.
Nhưng hết lần này tới lần khác, cô lại viện lấy lý do không có thời gian đến thăm.
Thậm chí, cô đã từng không ít lần lấy chuyện viện phí của con bé ra làm điều kiện hăm dọa, khiến anh phải thỏa hiệp.
Một người như vậy, đùng một cái trở nên tốt tính, còn biết quan tâm chăm sóc đến người khác, thật sự có thể để cho Trần Viễn có thể yên tâm được sao?
Nhất thời, Trần Viễn đối với thái độ của Tiêu Hân Hân lúc này cảm thấy hết sức cảnh giác?
Đồng thời, từ trong lời nói mới vừa rồi của Tiêu Hân Hân, Trần Viễn đã cảm nhận được một cỗ hương vị khác thường.
Chính vì thế, tâm tình của Trần Viễn lúc này cũng tỏ ra vô cùng phức tạp.
Chỉ là, sau khi suy nghĩ một hồi, anh lại cảm thấy không quá thích hợp để cùng với Tiêu Hân Hân trở mặt ngay tại chỗ này.
Chính vì thế, trên khuôn mặt của Trần Viễn cố gắng nặn ra một nụ cười, nhìn về phía Tiêu Hân Hân, thấp giọng nói ra.
“Cảm ơn em!”
Mặc dù lời nói của Trần Viễn rất ngắn gọn, nhưng động tác cùng với điệu bộ của anh lúc này, quả thật rất hợp quy cách.
Đối với một người vừa mới từ trong hôn mê tỉnh dậy giống như Trần Tiểu Yến mà nói, quả thật là không lộ ra một chút sơ hở nào.
Tất nhiên, Tiêu Hân Hân cũng là một người vo cùng khôn khóe.
Cô cũng phối hợp với Trần Viễn, lộ ra bộ mặt ôn nhủ của mình.
“Đây vốn dĩ là trách nhiệm của em.
Hơn nữa, bé Yến thật sự rất đáng yêu, vừa rồi bọn em nói chuyện cũng rất hợp nhau.
Chị nói như vậy có đúng không, Yến?!”
Đang lúc nói chuyện, Tiêu Hân Hân đột nhiên quay sang nhìn lấy Trần Tiểu Yến mỉm cười.
Mà cô bé nhìn thấy hai “vợ chồng” Trần Viễn hạnh phúc như vậy, trong lòng cũng thấy cực kỳ ngọt ngào, liên tục gật đầu đáp lại.
“Ừm ừm!”
Nhìn thấy bộ dáng của cô bé lúc này, không biết vì sao trong lòng của Trần Viễn cảm thấy vô cùng đắng chat.
Mặc dù anh biết tất cả mọi thứ đang diễn ra trước mặt đều là giả tượng.
Nhưng kỳ thật, Trần Viễn cũng rất hy vọng, đến một ngày nào đó điều này chính là sự thật.
Chỉ có điều, cái ý niệm này vừa lóe lên trong đầu, liền bị Trần Viễn nhanh chóng đánh gãy.
Bởi vì anh biết, anh với Tiêu Hân Hân tuyệt đối không có kết quả tốt đẹp gì.
Cuối cùng, kết thúc của bọn họ chính là ly hôn.
“Được rồi, em hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, cũng không nên di chuyển nhiều.
Hiện tại sức khỏe của em còn kém.
Đợi đến khi nào em khỏi hẳn, anh sẽ đưa em đi ra ngoài dạo chơi, như vậy em có chịu không?”
Sau một hồi cùng với Trần Tiểu Yến nói chuyện với nhau.
Lúc này, Trần Viễn mới nhẹ nhàng vuốt ve lấy đầu của cô bé, trong giọng nói mang theo mấy phần cưng chiều.
Đối với những lời hứa hẹn của Trần Viễn, cho dù trong lòng Trần Tiểu Yến biết rõ là rất khó có thể thực hiện được.
Nhưng cô bé lại hết sức vâng lời, liên tục gật đầu đáp lại anh.
“Anh hai, em biết rồi!”
Sau đó, cô bé cũng dần dần thiếp đi, ngủ gục ở trên bàn tay của Trần Viễn.
So với những thời gian trước đó, có thể nói hôm nay là ngày hiếm hoi Trần Tiểu Yến có thể tỉnh dậy lâu đến như vậy.
Hơn nữa, nhìn khí sắc của con bé, so với đoạn thời gian trước, dường như đã đỡ hơn rất nhiều.
Chỉ có điều, sau khi hỏi thăm bác sĩ một hồi, sắc mặt của Trần Viễn lại có chút trầm xuống.
Bởi vì, lúc này bác sĩ ở trong bệnh viện lại cho anh một cái đáp án mà anh không hề mong muốn.
“Thành thật xin lỗi anh, tình hình bệnh trạng của cô bé hiện tại đang rất xấu.
Mặc dù thời gian tỉnh dậy của cô bé càng lúc càng trở nên nhiều hơn.
Nhưng đồng thời, đây là giai đoạn tế báo ung thư phát triển cực tốc.
Chúng tôi sợ rằng, cô bé không còn bao nhiêu thời gian nữa.”
Lúc nghe được lời này của bác sĩ, Trần Viễn cảm giác như toàn bộ thế giới này đều trở nên trống rỗng.
Anh thật sự không có nghĩ đến, cha vừa mới mất không có bao lâu, tình hình sức khỏe của em gái anh lại trở nên xấu đến như vậy.
Thế nhưng, trong lòng của Trần Viễn lại mang theo một chút hy vọng, nhìn về phía bác sĩ của bệnh viện.
“Bác sĩ, vậy bác sĩ có biện pháp nào giúp cho tế bào ung thư tạm thời ngủ đông được không? Tôi nghe nói, hiện tại y học đã rất phát triển, phương pháp như vậy cũng nên xuất hiện rồi đúng không?”
Nghe được lời này của Trần Viễn, bác sĩ của bệnh viện không khỏi cười khổ lắc đầu.
“Xin lỗi, phương pháp này bệnh viện của chúng tôi tạm thời không thể nào thực hiện được.
Hơn nữa, nếu như có thể thực hiện được, chi phí cũng vô cùng đắc đỏ.
Một bệnh viện nho nhỏ như bệnh viện của chúng tôi cũng không có cách nào gánh nổi.”
Nghe đến đây, toàn bộ hy vọng ở trong lòng của Trần Viễn liền bị dập tắt.
Anh vô cùng chán nản đi ra khỏi phòng của bác sĩ.
Lúc này, Tiêu Hân Hân vẫn chưa rời đi, cô đang đứng ở phía ngoài để chờ đợi anh.
“Đi thôi!”
Mặc dù không biết vì sao Tiêu Hân Hân lại đứng đây để đợi mình.
Nhưng lúc này, tâm tình của Trần Viễn thật sự không tốt, anh cũng không có thì giờ để mà suy đoán suy nghĩ ở trong lòng của người khác.
Sau khi trở lại nhà của họ Tiêu, lúc này Trần Viễn ngồi ở trên ghế sô pha, ngồi ngay vị trí đối diện của anh chính là Tiêu Hân Hân.
So với thái độ khi còn ở trong bệnh viện, vẻ mặt của Tiêu Hân Hân lúc này cũng không có biến hóa gì.
Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn cảm thấy hết sức khó chịu.
Anh dùng giọng điệu hơi có phần bất mãn, nói ra.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì? Vì sao lại đến bệnh viện để gặp em gái của tôi?!”
Nghe hỏi, Tiêu Hân Hân cũng không có lập tức lên tiếng trả lời.
Mà lúc này, cô từ trong người lấy ra một cái hộp quà, đặt ở trước mặt của Trần Viễn.
“Chúc mừng sinh nhật anh!”
Lần này, đến phiên Trần Viễn cảm thấy hết sức ngây người, dùng loại ánh mắt khó có thể tin, nhìn chằm chằm về phía Tiêu Hân Hân.
“Làm sao cô lại biết hôm nay là ngày sinh nhật của tôi?!”
Kỳ thật, chính Trần Viễn cũng không nhớ hôm nay là sinh nhật của mình.
Dù sao, nhiều năm như vậy anh còn chưa từng tổ chức qua một lần sinh nhật.
Đối với anh mà nói, có sinh nhật hay không cũng không phải vấn đề gì lớn.
Từ nhỏ, hoàn cảnh gia đình của anh đã vô cùng khó khăn.
Anh cùng với em gái anh, hầu như chưa từng tổ chức sinh nhật qua một lần nào.
Ngoại trừ, vào mấy năm trước, khi em gái anh vẫn còn đi học, anh có một lần mua quà sinh nhật về tặng con bé.
Thế nhưng, những chuyện này cũng đã trôi qua khá lâu rồi.
“Làm sao em biết? Tất nhiên là nhớ rồi.
Anh đừng có quên, chúng ta đã là vợ chồng với nhau.
Ngày tháng năm sinh của anh, em vẫn còn nhớ rõ như in.”
Vừa nói, Tiêu Hân Hân liền từ mình đem quà sinh nhật của Trần Viễn mở ra.
Phía bên trong là một tấm thẻ ngân hàng, phía bên ngoài được mạ vàng sáng lấp lánh.
Cho dù là Trần Viễn lúc này nhìn thấy đồ vật như vậy cũng trợn trừng hai mắt nhìn lên.
Anh cũng chưa từng nghe ai nói qua, tặng quà sinh nhật bằng thẻ ngân hàng?
“Đây là tâm thẻ đặc biệt em dành tặng riêng cho anh.
Bên trong là năm trăm triệu, xem như là một chút quà mọn em tặng sinh nhật cho anh!”
Lúc nghe được Tiêu Hân Hân nói ra những lời này, Trần Viễn luôn có cảm giác gì đó là lạ.
Sau đó, anh không nhịn được lại đưa mắt nhìn về phía Tiêu Hân Hân một hồi.
“Nói thật đi, cô có phải là Tiêu Hân Hân hay không?”.