Tâm Niệm, bây giờ anh mới biết được người anh thích vẫn là em, anh đã trốn khỏi tiệc đính hôn, anh muốn gặp em, nếu em cũng yêu anh, hay đến khách sạn Thánh Long tìm anh, anh ở phòng chờ em —— Phương Vũ Thành.
Đây là cái gì?
Phương Vũ Thành cau mày, cẩn thận xem rõ nội dung tin nhắn, sau khi hiểu rõ nội dung trên màn hình, anh cảm thấy ầm một tiếng, đầu như là muốn nổ tung ra.
Anh quả thực không thể tin được hai mắt của mình, giơ điện thoại lên từng chữ từng chữ đọc lại một lần, xác nhận lại nội dung lần nữa, trong đầu anh hiện lên một ý nghĩ hoang đường, xác nhận số phòng cùng tên cuối tin nhắn lần nữa, anh bị ý nghĩ thoáng hiện trong đầu hù dọa.
Phòng này chính là phòng phát sinh đoạn video đó, mà ngày đó cũng là ngày đính hôn của anh, tất cả đều trùng hợp xuất hiện ở trong tin nhắn này.
Trời ạ!
Tin nhắn này rõ ràng gửi cho Điền Tâm Niệm, hôm đó cô nhận được tin nhắn này, cho nên mới đi khách sạn Thánh Long…
Thân thể Phương Vũ Thành nặng nề run lên, điện thoại từ trên tay rớt xuống đất phát ra tiếng nặng nề.
Chẳng lẽ là bởi vì anh?!
Vì Điền Tâm Niệm tưởng là anh nhắn tin nên mới đi Thánh Long rồi mới có đoạn video kia, nên mới bị buộc kết hôn cùng Ân Diệc Phong?!
Không! Không!
Rõ ràng đây là một âm mưu!
Mà âm mưu này thật đáng sợ!
Người này rốt cuộc là ai, tại sao lại gửi tin nhắn như vậy, tại sao muốn hại Điền Tâm Niệm?
Trong đầu Phương Vũ Thành tìm coi ai là người có khả năng nhất, nhưng đầu anh bây giờ đã loạn cả lên không thể nào suy xét được.
Thậm chí anh còn không có nghĩ tin nhắn này bây giờ lại gửi cho anh, tại sao lại chọn ngay lúc này, ý đồ của người này rốt cuộc là cái gì.
Hôn lễ! Đầu anh bây giờ đầy ấp là sắp cử hành hôn lễ!
Phương Vũ Thành đột nhiên đứng lên, anh không thể để cho Tâm Niệm gả cho Ân Diệc Phong như vậy được, cô căn bản không thương Ân Diệc Phong, nói không chừng việc này hoàn toàn đều do Ân Diệc Phong tự biên tự diễn sắp đặt.
Anh muốn ngăn cản!
Phương Vũ Thành xoay người liền xông ra ngoài, Tâm Niệm, hãy chờ anh!
“Trời ạ, Điền Tâm, cậu đẹp ghê á! Chú rể mà thấy cậu sẽ chảy hết nước miếng nhào tới chắc luôn!” Diệp An Bình nhìn thấy Điền Tâm Niệm mặc áo cưới kinh hô khen ngợi.
Áo cưới trắng tinh làm cho làn da cô đã trắng càng trắng như tuyết, cả áo cưới tổng cộng được đính ba trăm viên kim cương, lấp lánh tỏa sáng như mộng ảo.
Kiêu ngạo như ngọn núi tuyết, mảnh khảnh mảnh mai, dáng người cao gầy, khuôn mặt tinh xảo.
Cho tới bây giờ cô mới biết mình có thể xinh đẹp đến vậy, mọi người đều nói kết hôn là ngày cô dâu đẹp nhất trong cuộc đời của mình.
Nhìn vào trong gương phản chiếu nét mặt nhìn không ra vui mừng hay tức giận, Điền Tâm Niệm thật tin tưởng những lời này.
“Ân tổng, anh đã đến rồi, mau đến xem xem Điền Tâm chúng ta có phải là rất đẹp.” Diệp An Bình chợt nhìn cửa phòng thay đồ miệng kêu lên, nhìn trong gương cô cũng nhìn thấy Ân Diệc Phong đã đứng ở cửa không biết từ lúc nào.
Ánh mắt thâm thúy mà sắc bén phóng trên người cô, quan sát cô từ trên xuống dưới, không biết sao, đột nhiên cô có loại cảm giác muốn trốn tránh, ánh mắt của anh quá mức trực tiếp, giống như ngày đó ở trong xe, như là muốn nuốt cô vào bụng.
Cô có chút sợ, theo bản năng nhích lại gần Diệp An Bình, nhưng ai dè con nhỏ này không có một chút tình nghĩa nào, xoay người đi khỏi phòng thay đồ, trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Điền Tâm Niệm càng cảm thấy luống cuống, cúi đầu không dám nhìn anh.
Đột nhiên bên hông xuất hiện một cánh tay, thân thể bị hắn ôm trọn vào trong lòng, cô sợ hãi kêu, hai tay chắn trước ngực anh.
Bên tai nóng lên, truyền đến anh tà mị, tràn đầy tình tứ nói, “Rất đẹp, mặc dù không đến mức chảy nước miếng, bất quá bây giờ tôi cũng thật muốn ăn cô.”