Bên tai nóng lên, truyền đến tiếng nói anh tà mị, tràn ngập tình tứ, “Rất đẹp, mặc dù không đến mức chảy nước miếng, bất quá tôi thật muốn nhìn một chút dưới áo cưới này cô có phải đẹp làm cho người ta hít thở không thông.”
囧
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điền Tâm Niệm đỏ lên, thì ra những lời Diệp An Bình nói anh đều nghe hết.
“Anh, anh đừng hiểu lầm, An Bình cô ấy, chỉ là nói đùa thôi.” Dựa vào gần như vậy, cái loại hơi thở nam tính mê hoặc trên người anh đập vào mặt, mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng mị hoặc lúc anh cười thật là làm cho người ta khó có thể chống lại.
“Phải không, nhưng tôi nghiêm túc.” Ngón tay thô nắm lấy cằm cô, nhìn khuôn mặt trang điểm tinh tế của cô, trong hai mắt vô tội lóe ra tia u mê, “Làm sao bây giờ, bây giờ tối ra muốn bổ nhào vào người cô, xé áo cưới này ra, xem thử xem bên trong có phải đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông.”
Bàn tay anh ở bên hông của cô khẽ vuốt, thỉnh thoảng tăng thêm lực độ, trong mắt toát ra tia lửa nóng hừng hực, thật giống như một giây kế tiếp sẽ như lời anh nói xé áo cưới cô ra.
Anh là Ân biến thái, chuyện gì anh đều có thể làm được, điểm này Điền Tâm Niệm tin tưởng không nghi ngờ, cho nên cô sợ, đè bàn tay bên hông xuống, thân thể khẽ run, “Ân Diệc Phong, anh chớ làm loạn, hôn lễ sẽ bắt đầu ngay, bên ngoài có rất nhiều người đó.”
Ân Diệc Phong sửng sốt, nghe cô khẩn trương giọng run rẩy, chợt bật cười.
Cô có thật là ngây thơ đến vậy, cho rằng anh thực sự ăn cô ở tại đây.
“Ân Diệc Phong, anh đừng cười, tôi nói thật, a…”
Tiếng cười của anh làm cô lầm tưởng biến thái như anh đích thực muốn dưới tình huống này làm chuyện này với cô, cô suýt chút muốn khóc lên, ai ngờ anh đột nhiên cúi người ngậm môi của cô, thừa dịp lúc cô nói chuyện, cạy ra hàm răng của cô.
“A! Đau!” Cô hoảng sợ trợn to hai mắt, hai tay cố đẩy lồng ngực của anh ra, nhưng mà sức lực nam nữ cách xa, cánh tay sắt bên hông đem cô vào trong ngực càng chặc hơn, môi mỏng tùy ý thưởng thức vị ngọt của cô, không cho cô có chút quyền né tránh nào.
Trời ạ, cái loại cảm giác sắp bị ăn tươi nuốt sống này lại nổi lên.
Bây giờ cô cở bản đã hiểu được tính của anh, cô giãy dụa càng lợi hại, anh lại hôn càng sâu.
Vì vậy Điền Tâm Niệm ngưng giãy dụa, quả nhiên lực độ của anh cũng giảm xuống dần.
Bàn tay ở hông của cô quấy phá, đến nỗi cô có thể âm thanh thở gấp của anh, cảm thụ rõ ràng được hơi thở của đàn ông như vậy, mặt của Điền Tâm Niệm không khống chế được đỏ lên, thân thể trở nên là lạ, đối với nụ hôn của anh hình như sinh ra cảm giác.
Hơi thở cuồng nhiệt của anh rốt cục tiêu tán một ít, buông tha môi của cô, trán đối trán cô, con ngươi thâm thúy mang theo nóng bỏng, bàn tay như là giải khát vậy hung hăng vuốt ve ở trên ngực cô, khản giọng nói, “Tối nay tôi sẽ trừng phạt cô!”
Tối nay…
Trong đầu Điền Tâm Niệm chợt hiện lên buổi tối kia, một dòng điện chạy ở trong thân thể, không nhịn được run rẩy.
Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh rối loạn buổi tối đó, thế cho nên Ân Diệc Phong đi ra khi nào cô cũng không biết, cho đến khi nghe được tiếng thét chói tai của Diệp An Bình.
“Oh ~ Ghê nha! Mới cùng Ân tổng tình cảm mãnh liệt sao! Thế nào, cảm giác ra sao, hôn kiểu Pháp phải không?”
Cô đỏ mặt nhìn vào trong gương, lúc này mới nhìn đến môi cô sưng đỏ, bởi vì anh dây dưa mà làm cho miệng dính đầy son.
Chết! Chắc chắn trên miệng anh cũng có dính!”