Thân thể Điền Tâm Niệm chấn động, người Ân Diệc Phong thích?
Giật mình chỉ là trong nháy mắt, ai lại không có người mình thích, cô thích Phương Vũ Thành, vậy anh thích là ai nhỉ? Được rồi, Cố Mạn Địch nói cô ta sẽ trở về, đến lúc đó Ân Diệc Phong sẽ phản ứng ra sao đây.
Trong lòng Điền Tâm Niệm loạn, nhưng sắc mặt vẫn là hờ hững lạnh lùng, hơi nghiêng đầu, không thèm để ý nói, “Phải không, tôi còn tưởng chồng tôi thích là cô chứ, thật may nha.”
Nói xong, Điền Tâm Niệm không quan tâm người phụ nữ phía sau kêu gào đi ra ngoài, đúng dịp thấy Cố Tập lo lắng đi về bên này.
Cố Tập thấy cô, chạy nhanh mấy bước, có chút lo lắng nhìn về phía toilet, “Chị không có sao chứ?”
Vừa rồi đấu võ mồm với Lăng Hữu, khi chú ý tới Cố Mạn Địch chắc là đi theo Điền Tâm Niệm, cô lập tức chạy ra.
Điền Tâm Niệm cười cười, cô biết Cố Tập thật lòng quan tâm cô, “Không có việc gì, cái ấy, chị có hơi mệt, muốn về nhà trước.”
Cố Tập nhìn sắc mặt cô không tốt, cũng không có ép ở lại, “Em lái xe chở chị về, đúng lúc em cũng muốn đi, không khí trong phòng không thích hợp ở lại.”
Trên xe, Cố Tập hỏi, “Mạn Địch có nói gì với chị không? Chị không cần để ý cô ta, cô ta là khủng long trong giới nổi tiếng, mọi người cũng đều là nhìn mặt mũi của ông nội cô ta mới nhún nhường cô ta ba phần, mỗi ngày nằm mơ muốn làm minh tinh, cũng không suy tính xem coi mình được bao nhiêu lạng, Diệc Phong chướng mắt cô ta lắm, chỉ có thể nói là anh ấy quá xui xẻo, bị cô ta quấn lấy.”
Điền Tâm Niệm biết cô đang giải thích giùm Ân Diệc Phong, không muốn mình nghĩ lung tung, thực ra không cần thiết như vậy, cô vốn là không có cảm tình với Ân Diệc Phong, anh muốn thế nào là chuyện của anh, nhưng mà cô vẫn biết ơn Cố Tập, vì cô có quá ít bạn bè.
Cố Tập nhìn cô không nói lời nào, cho là cô không tin, còn nói thêm, “Thực ra bọn họ ở bên ngoài đa số đều là gặp dịp thì chơi, Ân Diệc Phong em biết anh ấy, không giống lợn giống chút nào, anh ấy có thể nhìn hờ hững, nhưng mà người là rất tình cảm, gả được cho anh ấy sẽ không sai lầm đâu.” Nói xong cô chớp chớp mắt với Điền Tâm Niệm.
Điền Tâm Niệm muốn mở miệng hỏi cô về chuyện người phụ nữ Ân Diệc Phong thích, nhưng mà cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng, về đến nhà tắm xong tiếp tục học chuyện của công ty, đến lúc đi ngủ, không nghĩ tới Ân Diệc Phong lại trở về.
Cửa vừa mở ra một mùi rượu nồng nặc liền xông vào mũi, bước chân anh lảo đảo, lấy quần áo liền vào phòng tắm.
Cô nằm ở trên giường giả bộ ngủ, cho dù không quan tâm trong lòng cô nhưng tối nay vẫn là có khúc mắc, cô không có cách nào chịu được một người mới vừa ôm ấp phụ nữ khác, chỉ là có chút tò mò, anh đêm nay tại sao không có cùng với Cố Mạn Địch.
Ân Diệc Phong cũng không có quấy rầy cô, động tác rất nhẹ nằm ở bên người cô, trên người tản ra mùi sữa tắm cô đã quen thuộc, hai người đối lưng nhau, biết anh sẽ không đụng cô, Điền Tâm Niệm lúc này mới chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Đến khi ngày thứ hai lúc cô tỉnh dậy, Ân Diệc Phong đã đi rồi, hình như từ khi kết hôn vẫn luôn là như vậy, lúc anh về cô đã ngủ, lúc cô dậy thì anh đã đi.
Tống Lệ Mai kêu cô buổi sáng dậy làm điểm tâm cho Ân Diệc Phong ăn, nhưng cô lại luôn không có cơ hội, bây giờ cảm thấy cũng không cần phải …
Ban ngày tiếp tục ở trong công ty học tập, buổi tối ăn cơm với Tống Lệ Mai, Tống Lệ Mai hỏi Ân Diệc Phong, cô chỉ nói bận quá.
Ăn cơm tối xong Tống Lệ Mai liền thúc giục cô về nhà, nói Ân Diệc Phong khi về nhà muốn nhìn thấy cô đang đợi anh, như vậy mới giống một nhà.
Điền Tâm Niệm không biết làm sao chỉ có thể về nhà, thực ra cô nghĩ Ân Diệc Phong buổi tối sẽ không về, cho nên về đến nhà cô liền vào phòng làm việc học tập, nghe phía bên ngoài có tiếng xe lái vào, cô có chút kinh ngạc, sao anh lại về…