Ân Diệc Phong lúc trở lại liền phát hiện đèn trong phòng ngủ đã tắt, cho rằng cô đã ngủ sớm rồi, ai dè vào phòng sách thì thấy cô ở trong, ngồi ở trên ghế của anh, đầy giấy trải khắp trên bàn, anh vô thức cau mày, lớn như vậy anh chưa thấy bàn loạn như vậy, đặc biệt còn là bàn của mình.
Điền Tâm Niệm nhìn ra anh không vui, vội vã đứng lên, thu dọn đống giấy, trong lòng nói thầm, sao anh lại mỗi ngày về, cô còn tưởng rằng anh sẽ giống như lúc mới cưới vài ngày đều không trở về nhà chứ.
Điền Tâm Niệm còn có mấy phần tài liệu chưa xem xong vẫn không thể ngủ, nhiều đồ như vậy lại không thể ném toàn bộ trên giường, dứt khoát liền quăng tất cả trên bàn trà trong phòng sách.
Cô lấy ánh mắt liếc trộm Ân Diệc Phong, anh cởi áo khoác, mặc áo sơmi trắng tinh, tùy ý kéo ống tay áo, hai nút cổ áo cũng tháo ra, lộ ra lồng ngực màu đồng cổ, anh cứ như vậy ngồi ở trên ghế cô mới vừa ngồi qua, mày hơi nhíu lại, cả người tản ra hương vị hoang dã, cô bất giác nhìn ngây dại.
Trước mặt của anh để thật cao tài liệu, anh kéo ra một cái, tỉ mỉ nhìn, thỉnh thoảng gõ cách cách trên bàn phím, sau cùng ký tên xong khép lại để ở một bên lấy tiếp tài liệu khác, do trước sau làm việc đều gọn gàng ngăn nắp, đối lập rõ ràng với cô bừa bộn lung tung.
Ân Diệc Phong lần thứ hai khép lại tài liệu, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt người phụ nữ ngốc lăng trước mặt, “Nhìn đủ chưa? Lau nước miếng kìa.”
Anh nói như vậy nghiêm túc, Điền Tâm Niệm 囧, vội vã cúi đầu lấy tay lau miệng một cái, sau đó dừng lại, cả giận nói, “Em chảy nước miếng hồi nào?”
“Nhìn tiếp nữa thì có.”
“Tự kỷ!” Điền Tâm Niệm không nhịn được lẩm bẩm, ngồi xuống đất, cô quăng hết tài liệu còn có tài liệu tham khảo ở trên bàn, nghĩ đến lời của Tống Lệ Mai lại hỏi, “Cái kia… Anh có muốn ăn chút cơm không?”
Thực ra cô cũng chỉ dựa theo lời Tống Lệ Mai hay nói hỏi một chút mà thôi, hỏi ra lời mới nhớ tới trong nhà căn bản không có cơm, cô thực sự sợ là Ân Diệc Phong nói muốn ăn, vậy cô làm sao bây giờ, nấu trứng gà cho anh? Nếu không thì chiên trứng, anh cũng sẽ không chụp mũ nói cô không có lễ độ chứ?
Ân Diệc Phong sửng sốt, đối với vấn đề này có chút xa lạ, từ khi hai mươi tuổi anh rời nhà ra ngoài sống tự lập cũng chưa có người hỏi anh như thế, buổi tối phần lớn anh là có tiệc xã giao, không thì đôi khi cũng sẽ cùng bọn Lăng Hữu ăn cơm cùng nhau, nếu như chỉ một mình anh ăn phần lớn ăn còn dư, tối nay anh cũng chưa có ăn chỉ có uống chút rượu xã giao, có thể là thói quen cũng không thấy đói.
Anh ngẩng đầu nhìn Điền Tâm Niệm ngồi trên sàn nhà bắt chéo chân mặc trên người áo ngủ bọt biển, miệng ngậm bút, có chút ảo não gõ đầu, hình như hối hận vì hỏi vấn đề này anh, anh cũng không biết sao, ma xui quỷ khiến nói, “Được.”
“A?” Điền Tâm Niệm chợt ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn anh, không nghĩ tới anh thực sự muốn ăn.
Ân Diệc Phong đột nhiên đã cảm thấy rất tốt, nhướng mày nhìn trở lại, cô chỉ có thể cam chịu đứng lên, ngón tay có chút luống cuống níu lấy vạt áo, “Cái kia, buổi tối em về nhà mẹ em ăn cơm, trong nhà chắc là không có gì ăn.”
Ý của cô rất rõ ràng, chính là nói cho anh biết trong nhà không có cơm cho anh ăn, ai dè Ân Diệc Phong lại nhún vai, “Không sao, anh không kén ăn, em tùy tiện nấu chút gì là được.”
Điền Tâm Niệm đột nhiên đã cảm thấy anh là cố ý, cô không phải nói là trong nhà không có gì ăn sao, nghe không hiểu tiếng người hả, trong nhà không có gì ăn.
Nhưng Ân Diệc Phong đã cúi đầu tiếp tục xem tư liệu, cô chỉ có thể cam chịu mà đi ra ngoài, vừa đi vừa nghĩ coi có cái gì để ăn đây…