Editor: Tiểu Mỹ Nhân
Beta: Rine
Chu Văn Chử trở lại trường học, người vui mừng nhất không ai khác ngoài nhóm người ở lớp 12/16, gần đây không có anh, mỗi khi bọn họ chơi bóng rổ đều cảm thấy không thú vị chút nào. Vì vậy, Chu Văn Chử vừa trở về trường học đã bị cướp mất nửa ngày trời, còn không tìm được cơ hội được cùng Lâm Nguyệt trò chuyện, đã bị bọn họ kéo đến sân bóng.
Trận thi đấu này là do mấy ngày trước đã hẹn, thời gian trước, do Chu Văn Chử không có ở đây, bọn Tưởng Phong đối mặt với một đám đối thủ đáng gờm liền phải chịu thua, bây giờ Chu Văn Chử đã về, bọn họ liền tự tin nắm chắc phần thắng.
Đối thủ là học sinh ở trường bên cạnh, hai trường có cùng một sân thi đấu, trọng tài là một người nhân viên công tác của sân vận động.
Trần Nhạc Nhạc cùng nhiều học sinh khác đều chạy tới xem thi đấu, bao gồm cả Mạnh Hi Uyển vừa mới trở lại trường học cũng đi theo qua đó, Lâm Nguyệt lại không có cách nào đi xem. Tết Nguyên Đán là thời điểm các cửa hàng đẩy mạnh hoạt động tiêu thụ rất nhiều, công việc phát giấy cũng lập tức tăng lên, lại vừa đúng lúc cô kết thúc công việc làm thêm.
Chỉ là lần này, lúc đi nhận tiền lương, Lâm Nguyệt bị một người phụ trách của cửa hàng gọi lại nói chuyện. Cửa hàng này cùng trường Đồng Thành cơ sở một có hợp tác với nhau, hoàn cảnh trong nhà học sinh không tốt sẽ được tạo điều kiện để có một công việc, nhưng nếu phụ huynh học sinh có ý kiến, cửa hàng kia cũng sẽ cần phải cân nhắc lại.
“Bạn học Lâm Nguyệt, ba của em đã liên hệ với chúng tôi, tỏ ý không muốn em tiếp tục công việc này nữa.” Người phụ trách khi nói chuyện cũng hết sức để ý đến cảm xúc của Lâm Nguyệt, dù sao cô cũng chỉ là một học sinh lớp 12, chưa trải đời nhiều, lại còn đang ở trong thời điểm mấu chốt của lớp 12, ông cũng sợ sẽ xúc phạm đến lòng tự trọng của Lâm Nguyệt.
“Chuyện này em trở về nói chuyện với người nhà một chút, nếu xác định về sau còn phải làm, cần phải có giấy xác nhận từ phía phụ huynh.”
Lâm Nguyệt đã hiểu rõ nỗi lo lắng của người phụ trách, gật đầu xoay người rời đi.
Từ cửa hàng trở lại trường học, đang đi trên con đường ở khu sân vận động, Lâm Nguyệt từ phía xa nghe được tiếng hoan hô ở trong sân. Cô nhớ tới cái gì đó, dùng tiền chi tiêu kiếm được từ công việc làm thêm vào buổi trưa, đi đến quầy bán đồ ăn vặt mua một chai nước khoáng, trong chi tiêu sinh hoạt Lâm Nguyệt vô cùng tiết kiệm, mua chai nước cũng là loại bình thường nhất, 2 đồng một chai.
Thời điểm cô đi vào, thi đấu còn mấy chục giây nữa là kết thúc. Đích thân Chu Văn Chử tiến vào khu vực của đối thủ, một đường mang quả bóng lướt qua đối thủ, cú xoay người mạnh mẽ đem bóng ném sang cho Hướng Tần đứng ở bên rổ, bùm một tiếng, bóng vào rổ, nhóm Chu Văn Chử cao hứng ăn mừng thắng lợi.
Loại thi đấu này từ trước đến giờ không thiếu người xem, lúc trận đấu vừa kết thúc, liền có người xông lên đưa nước, đồ uống, Chu Văn Chữ duỗi tay lau mặt một phen, đang định đi ra phía bên ngoài, liền thấy được một người đang đứng ở bên cạnh.
Cổ họng anh khẽ nhúc nhích, không kiềm chế mà đi đến phía cô: “Lâm Nguyệt.”
Chai nước trong tay Lâm Nguyệt đã mở, cô nắm chặt chai nước trong tay đối diện với một nam sinh cao hơn mình, bỗng nhiên giữa hai người xuất hiện một người.
Người đến là Hứa Đa Đa ở lớp 11. Cô ta tựa như không thấy Lâm Nguyệt, xoay người tươi cười như hoa mà nhìn Chu Văn Chử, cười hì hì mà đưa ra một chai thủy tinh: “Anh Chử, uống nước đi, em nhớ rõ anh thích uống loại này.”
Dán nhãn trên chai nước nhìn thôi cũng biết đó là một loại xa xỉ.
Hứa Đa Đa là học sinh mới chuyển trường tới đây, trong nhà cô ta và Chu Văn Chử có chút quen biết lui tới, khi còn nhỏ đã gặp qua Chu Văn Chử, lần này bởi vì cô trường tốt cũng không chịu học, thế nào cũng muốn chuyển trường, dứt khoát liền muốn đến trường Đồng Thành cơ sở một của Chu Văn Chử.
Chu Văn Chử cũng không dự đoán được sẽ nhìn thấy cô, nhíu mày hỏi một câu: “Sao em lại ở đây?”
“Anh Chử, em đến trường Đồng Thành cơ sở một, so với anh nhỏ hơn một lớp.”
Hứa Đa Đa từ nhỏ đã được nuông chiều, sớm đã có thói quen lấy mình làm trung tâm của vũ trụ. “Về sau trong trường học có chuyện gì, em đều đến tìm anh nha.”
Chu Văn Chử không có tâm tư, ứng phó mà ném xuống một câu: “Không có thời gian, không được đến phiền anh.” liền vòng qua Hứa Đa Đa, một phen nhận lấy chai nước trong tay Lâm Nguyệt, sau đó lôi kéo Lâm Nguyệt hướng đến phòng thay quần áo bên cạnh mà đi: “Có chuyện muốn nói với cậu.”
Hứa Đa Đa chưa từng bị người khác xem nhẹ bao giờ, thấy một màn như vậy liền cảm thấy cả người không vui, toan chít chít mở miệng: “Anh Chử, đây là bạn gái của anh à, rất xinh đẹp nha.”
Tâm tư cô gái nhỏ đều viết hết lên trên mặt, trước khi Lâm Nguyệt đi theo Chu Văn Chử đến phòng thay quần áo, bên tai lưu lại câu cuối cùng của Hứa Đa Đa kia “rất xinh đẹp nha.” cô không nhìn được cười lên, chạm phải ánh mắt Chu Văn Chử, còn nói với anh: “Em ấy thật đáng yêu.”
Chu Văn Chử cứng họng, bật cười: “Hứa Đa Đa là con gái một bạn của ba tôi, khi nhỏ gặp qua, mấy năm nay không có liên lạc.”
Một câu vô cùng đơn giản, cũng coi như giải thích, Chu Văn Chử nói xong liền nhìn biểu tình của Lâm Nguyệt, cũng không biết cô có hiểu biểu đạt của mình hay không.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?” Lâm Nguyệt lần đầu đến phòng thay đồ của nam sinh, có chút tò mò mà nhìn trái phải đánh giá vài lần, lại nghĩ tới bên ngoài vừa kết thúc thi đấu, nghĩ mọi người có phải đều phải đến đây thay quần áo hay không.
Nói xong câu vừa nói, Chu Văn Chử hơi hơi cúi đầu nhìn Lâm Nguyệt, không được tự nhiên mà sờ sờ chóp mũi của mình: “Không, nếu vậy câu xoay người chút đi, tôi thay quần áo.”
Lâm Nguyệt nhất thời mở to hai mắt nhìn.
Co quay người đi nhìn vách tường, có thể nghe được phía sau có tiếng sột soạt, có có tiếng Chu Văn Chử đang kiềm chế ý cười, chờ không đến một phút, anh liền kêu cô quay lại: “Tôi xong rồi.”
“Ừ.” Lâm Nguyệt gật gật đầu, mang theo gương mặt đỏ ửng bi anh mang ra khỏi phòng thay quần áo.
Kết quả hai người vừa mở cửa, Tưởng Phong liền không biết sao xui xẻo chống ván cửa mà đứng ở đó, vẻ mặt hài hước: “Ơ, sao hai người lại ở đây thế?”
Ý tứ ám chỉ lại rõ ràng như vậy. Da mặt Chu Văn Chử đủ dày, Lâm Nguyệt lại rất ít khi bị người ta trêu ghẹo như thế này, cô hiện tại hận không thể kiếm một cái hố mà chui vào ngay lập tức, Tưởng Phong kịp thời nhận được ánh mắt cảnh cáo của Chu Văn Chử, cười xấu xa mà tránh xa nửa cái người: “Lâm Nguyệt, đợi lát nữa, cậu giúp tôi đem Trần Nhạc Nhạc tăng động ở bên ngoài sân túm trở về, việc này tớ liền không nói cho người ngoài biết, được không?”
Trần Nhạc Nhạc ở bên ngoài thật đúng là không phải tăng động, cô tự cho là thưởng thức cái đẹp, đi theo đội bóng rổ trường bên mà dạo quanh. Cô vốn dĩ đã đáng yêu, tự nhiên thu hút nhiều người để ý, thành viên trong nhóm cũng vui tươi hớn hở cùng cô nói chuyện, tình cảnh này, ở trong mắt Tưởng Phong, quả thực thật là chói mắt.
Mắt thấy chuẩn bị đến tới gian vào học, Lâm Nguyệt chạy đến kêu Trần Nhạc Nhạc.
“Ai, Nguyệt Nguyệt, cậu cũng tới.” Trần Nhạc Nhạc vui vẻ lên, cũng không rãnh lo vừa rồi còn cảm thấy các cầu thủ thật đẹp trai. “Đi đi đi, chúng ta trở về.”
Cùng những bạn học trong trường đi cùng một đường, Trần Nhạc Nhạc nhìn thấy Tưởng Phong, hừ một tiếng, vòng sang bên cạnh mà đi, không muốn ở gần cậu ta.
Lâm Nguyệt cũng nhìn sang Tưởng Phong, cậu ta đã thành thành thật thật mà làm động tác khóa chặt miệng, tỏ vẻ hai bên giao dịch thành công.
Bận bận rộn rộn cả ngày qua đi, Lâm Nguyệt mới trở về nhà cùng Lâm Khang Thành nói về chuyện xảy ra ở cửa hàng hôm nay.
“Là ba đã nói qua.” Lâm Khang Thành từ ngày hôm đó tình cờ nhìn thấy Lâm Nguyệt ở trước cửa hàng làm việc liền bắt đầu có quyết định này, trước kia bất quá là dành một chút thời gian trước khi thực hiện hành động mà thôi: “Con là học sinh lớp 12, nhiệm vụ duy nhất là học tập cho tốt, chuyện khác con không cần nghĩ tới.”
Lâm Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Chi phí ăn uống, học hành, cũng đều không cần con nghĩ tới hay sao?”
Lâm Khang Thành đã sớm nghĩ tới phải biện pháp giải quyết nỗi lo này của cô: “Nguyệt Nguyệt, bây giờ con đi gặp dì Mạnh, kêu một tiếng mẹ, về sau hòa thuận với nhau, ba coi như khoảng thời gian vừa rồi chỉ là còn chưa hiểu chuyện, là một đứa bé làm loạn mà thôi, ba từ ngày mai đều sẽ cho con như bình thường, Uyển Uyển có thì con cũng có.”
“Hôm nay là ngày thứ 134 mẹ con mất.” Lâm Nguyệt bình tĩnh mở miệng, “Mẹ thây cốt chưa lạnh, con là con gái của mẹ, làm không được loại chuyện này.”
Lâm Nguyệt trong lòng trước sau đã nguội lạnh, so với kỳ vọng của Lâm Khang Thành muốn được đi vào một cuộc sống sinh hoạt mới lại ngược lại, bỗng nhiên nghe thấy những lời này, ông uống một ngụm nước thiếu chút nữa sặc khụ ra tiếng: “Lâm Nguyệt, con muốn cùng ba đối nghịch đến khi nào?”
Lâm Nguyệt làm lơ Mạnh Hi Uyển đang tò mò ở bên cạnh đánh giá, nhẹ giọng mở miệng: “Nếu ngài không muốn nhận lại con là con gái, con đây cũng không tiếp tục nhận ngài là ba nữa. Ba, có thể đây là lần cuối cùng con gọi ngài như vậy, ngày mai con sẽ nói chuyện với giáo viên trong trường về tình huống ở trong nhà, sau đó xin ở trọ trong trường, nhưng trong nhà những gì thuộc về còn, con sẽ không từ bỏ.”
“Mày.” Lâm Khang Thành bị lời nói này làm cho tức giận không nhẹ, không nhịn được duỗi tay chỉ về phía cửa: “Mày cút đi cho tao!”
Lâm Nguyệt thong thả ung dung trở lại phòng cửa của mình: “Con nói rồi, mẹ con mất, con có một nửa cái nhà này, ngài không có tư cách kêu con cút đi.”
Đêm đó, phòng khách Lâm gia loạn một phen náo nhiệt, Lâm Khang Thành rốt cuộc rốt nhịn không nổi, lớn tiếng mắng mấy ngày liền, ném ly nước xuống mặt đất, tạo ra tiếng động không nhỏ, Lâm Nguyệt đeo tai nghe trong phòng, lấy máy tính soạn ra giấy cam kết.
Cô Tần biết được chuyện tình cụ thể trong nhà Lâm Nguyệt cũng kinh ngạc một hồi, vốn chỉ nghĩ là chuyện gia đình bình thường mà thôi, lại không ngờ trong đó có nhiều chuyện hỗn loạn đến như vậy, đặc biệt Lâm Nguyệt vẫn luôn là học sinh sáng giá trong trường, cô chủ động xin ở lại trong trường, chuyện này làm cho cô Tần vào thế khó xử, vì vậy dứt khoát trực tiếp đi tìm chủ nhiệm cùng hiệu trưởng nói chuyện tìm biện pháp xử lý.
Lâm Nguyệt nhất định không thích đem chuyện của mình nói ra với mọi người, cô xin cô Tần giữ bí mật, bởi vậy việc này, thời điểm ban đầu, ngay cả Trần Nhạc Nhạc cũng không biết.
Bất tri bất giác nửa tháng qua đi, Lâm Nguyệt cuối cùng đợi được tới ngày sinh nhật 18 tuổi của mình. Vượt qua đường ranh giới của 18 tuổi, trường học liền muốn trợ giúp cô, cũng trao đổi rất nhiều, hiệu trưởng cuối cùng cũng phê duyệt cho Lâm Nguyệt ở lại.
Sáng sớm, Lâm Nguyệt bị Tần lão sư gọi vào văn phòng đi, Trần Nhạc Nhạc đứng chờ ở ngoài mà chán muốn chết,mắt trông mong nhìn chằm chằm cửa phòng học một hồi lâu, rốt cuộc cũng chờ được cô đi ra.
“Nguyệt Nguyệt, tớ tặng quà cho cậu nha.” Tâm tư thiếu nữ của Trần Nhạc Nhạc bùng nổ, đưa cho Lâm Nguyệt một con gấu bông đáng yêu, trước ngược còn nghiêm túc thêu hai chữ “Tĩnh Hoa”, cô biết đây là mục tiêu thi đại học của Lâm Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt cố lên, cậu nhất định định làm được.”
Con gấu bông sờ lên thật mềm mại, thập phần đáng yêu, Lâm Nguyệt rất thích, cô xoay người ôm ôm Trần Nhạc Nhạc: “Cảm ơn cậu.”
Mấy năm nay sinh nhật của hai người đều trải qua như vậy, đưa món quà nhỏ hợp tâm ý của nhau, có dáng vẻ đáng yêu, chỉ là một màn này ở trong mắt Chu Văn Chử, liền không khỏi có chút tò mò. Quan hệ của hai người này tốt như thế nào, anh tất nhiên là biết, nhưng trong lòng ngực của Lâm Nguyệt lại có một con gấu bông nhỏ, phía trên lại nhìn thấy được một cái nơ bướm, là quà tặng à?
Anh còn đang nghĩ ngợi, còn chưa đưa ra được kết luận, Lâm Nguyệt đã chủ động đi tới tìm anh.