Editor: Nô lệ của giấy bo góc
Beta: Kẹo
Lâm Nguyệt có một ý tưởng, nhưng thực tế lại có chút khó khăn, việc này cần người lớn giúp đỡ nhưng giáo viên trong trường nhất định không thể làm khó phụ huynh học sinh. Vì vậy, cô liền nghĩ đến Chu Văn Chử, người đã giúp đỡ cô hai lần trước đây.
Cô hơi lo lắng khi gọi Chu Văn Chử ra ngoài, ký thật cô hơi sợ anh sẽ nghĩ rằng cô cố chấp. Chu Văn Chử chưa từng trải qua khó khăn như Lâm Nguyệt ở kiếp trước, không hiểu quyết tâm của cô ấy đến từ đâu. Suy cho cùng, ở ngoài đời, cũng không có mấy người làm phiền bố mẹ đến mức này. Khi cô nói xong, hồi hộp chờ đợi, anh chỉ nói “Đơn giản thôi, để tôi liên lạc với chú Đỗ”
Lâm Nguyệt trong lòng thấp thỏm lập tức thở phào.
Lâm Nguyệt xin nghỉ tiết tự học buổi tối, trực tiếp đi về nhà. Lúc này, Lâm Khang Thành vẫn chưa về, Mạnh Hi Uyển cũng đang ở trường học, trong nhà chỉ còn mỗi Mạnh Tú Văn. Khi cô mang theo một nhóm công nhân vào, Mạnh Tú Văn mặc tạp dề bước ra với vẻ mặt đầy nỗi khiếp sợ: “Nguyệt Nguyệt, cô đây là muốn làm cái gì?”
Những người mà Đỗ Vĩnh An tìm tới đều là những người có kinh nghiệm, tuy rằng yêu cầu xây dựng hôm nay có chút kỳ lạ nhưng lại khá đơn giản, họ đã nhận được đơn đặt hàng từ sớm. Vì vậy đã nhanh chóng bắt tay vào công việc, không để ý chút gì tới tiếng hô to gọi nhỏ của Mạnh Tú Văn.
Lâm Nguyệt lấy ra thứ cuối cùng thuộc về mình trong nhà, cùng Chu Văn Chử đứng ở hàng hiên, hàng xóm lầu trên lầu dưới nghe được động tĩnh liền chạy ra nhìn, có người thử dò hỏi, Lâm Nguyệt chỉ lễ phép nói rằng đang giải quyết việc gia đình sau đó liền không để ý tới.
Mạnh Tú Văn nhìn những công nhân bắt đầu đổ xi măng vào phòng, vội vàng gọi điện cho Lâm Khang Thành, rốt cuộc cũng không thể duy trì được vẻ mặt dịu dàng, nhìn về phía Lâm Nguyệt với ánh mắt tràn đầy tức giận.
Khi Lâm Khang Thành về đến nhà, công nhân đang thi công được một nửa, ông ta trừng lớn đôi mắt nhìn Lâm Nguyệt, tức giận đến mức muốn ngất đi: “Mày đang làm gì vậy!”
Lâm Nguyệt ôm giấy chứng nhận bất động sản trên tay và nói với ông ta: “Căn nhà này là tài sản thừa kế của mẹ con, theo pháp luật thì mỗi người một nửa, một nửa của con đã được lấp đầy bằng xi măng. Còn có, đây là giấy đoạn tuyệt mối quan hệ, ba có thể nhìn xem có vấn đề gì không, sau đó thì ký tên đi”.
Lâm Khang Thành không nghĩ tới một cô bé như Lâm Nguyệt lại có thể làm ra chuyện như vậy, huyết áp lúc này cũng tăng vọt, may mà thể chất tốt, nếu không chắc sẽ bị chọc cho tức chết ngay tại chỗ.
Ông ta xông lên ngăn cản, nhưng những công công nhân đó lại không dừng tay lại, cực có kỹ xảo vòng qua ông ta tiếp tục làm việc.
Trò khôi hài này tiếp tục đến tận khuya, gia đình Lâm Khang Quyên cũng đến, vừa đến nhìn thấy tình cảnh này, Lâm Khang Quyên cũng bất lực đứng sững tại chỗ, ai ngờ Lâm Nguyệt lại ra tay nhẫn tâm đến vậy.
Chu Văn Chử vẫn luôn ở bên cạnh Lâm Nguyệt. Một bên tự hỏi chính mình về món quà sinh nhật lần thứ 18 mà anh muốn tặng, đó phải là một món quà thực sự chấn động, muốn cùng cô nàng này yêu đương thì phải tốn nhiều tâm tư.
Người của Đỗ Vĩnh An làm rất việc lưu loát, sau khi đổ xi măng lấp đầy một nửa căn phòng, bọn họ phủ một lớp vật liệu mới dày, nếu muốn phá bỏ thì ngôi nhà gần như không thể ở được.
Cách làm của Lâm Nguyệt trước đây chưa từng có, ngay cả những người hàng xóm chạy lên lầu, muốn lên án việc cải tạo một cách bạo lực cũng phải im lặng ngậm miệng, đồng thời ở trong lòng lặng lẽ giơ ngón tay cái lên cho cô.
Khí huyết của Lâm Khang Thành dâng lên, ông ta đã viết tên mình vào giấy thỏa thuận mà Lâm Nguyệt soạn thảo để cắt đứt mối quan hệ với cô. Sau đó ông ta đưa Mạnh Tú Văn đang khóc sướt mướt và Mạnh Hi Uyên vừa tan học đang sợ ngây người vào phòng, đỏ mắt nói với cô: “Về sau tao không cần đứa con gái là mày nữa”
“Vừa hay, tôi cũng nghĩ như vậy”. Lâm Nguyệt liếc qua đình Lâm Khánh Quyên đang đau khổ, lại nhìn sang gia đình Lâm Khanh Thành, cô biết rằng mục tiêu tránh xa những người này cả đời của cô cuối cùng cũng đã đạt được.
Bọn họ từng phá hủy cô. Về sau, vận mệnh của cô sẽ hoàn toàn do chính bản thân làm chủ.
Trở lại trường học, Trần Nhạc Nhạc sớm đã giúp Lâm Nguyệt chuẩn bị tốt giường đệm. Mặc dù, không có nhiều học sinh nội trú ở trường Đồng Thành, nhưng điều kiện ký túc xá của trường không tồi. Chỉ là, Lâm Nguyệt đến chậm nên phải sống một mình.
Trần Nhạc Nhạc nhét bé gấu bông vào trong ổ chăn, mặt đầy phiền muộn:” Dì quản lý ký túc xá không cho tớ ở đây, nên để bé gấu ở đây thay tớ chơi với cậu”
Lâm Nguyệt gật gật đầu, nhẹ giọng nói được.
Nam sinh không được phép vào ký túc xá nữ, đoàn người Tưởng Phong đi theo Chu Văn Chử chờ ở dưới lầu, rùng mình trong cơn gió lạnh thổi trên sân thể dục.
Sau khi nghe xong câu chuyện huyền diệu hôm nay, Tương Tần hít sâu một hơi, duỗi ra ngón tay cái đã đóng băng, bày tỏ sự ngưỡng mộ: “ Hoa khôi trâu bò* thật”
*Nguyên văn:“Giáo hoa ngưu / bức” – “校花牛/逼”
Ngưu bức: là một từ chỉ những hán tử thô lỗ, dùng cơ bắp để nói chuyện hay nói đúng hơn là dùng sức mạnh cơ thể để áp bức người khác, ngưu ở đây chính là con trâu, ý nói khoẻ như trâu, bức là áp bức người khác.
Nói chung ngưu bức chỉ sự lợi hại, mạnh mẽ.
Kiểu như anh này muốn nói chị nữ 9 thật trâu bò, giống từ mà chúng ta hay dùng trên mạng để nói với nhau.
Lưu Thành Dịch cũng sợ ngây người: “Này còn không phải là sự quyết đoán mà ba mẹ mong muốn chúng ta có được sao”
Trần Càn Khôn trước giờ vẫn luôn trầm mắc, nhưng nghe xong cũng không thể không nói một tiếng “Lâm Nguyệt làm tốt lắm”, Các học sinh trung học khác lúc này vẫn đang sống trong tháp ngà* xinh đẹp, nhưng Lâm Nguyệt sớm đã buộc phải sống tự lập.
Nguyên văn: 的象牙塔里
Tháp ngà: là một khái niệm sử dụng dùng để minh họa cho những điều không thực của cuộc sống của chính họ hoặc để tạo khoảng cách với bóng tối của xã hội. Kiểu như trong mắt lúc nào cuộc sống cũng là màu hồng, chưa tiếp xúc nhiều với xã hội nên chưa nhận ra mặt xấu của nó.
Mặt khác, sự chú ý của Giang Phong vĩnh viễn không giống người thường: “Lâm Nguyệt hôm nay tròn 18 tuổi, anh Chử, vậy các người đây có tính là quan hệ đàn anh đàn em không?”
Chu Văn Chử tháng sáu mới tổ chức sinh nhật. nghiêm túc mà nói, sự thật là như vậy. Bất quá…anh không nhịn được, đá văng Tưởng Phong bằng một chân: “Nói hươu nói vượn cái gì”.
Tình ý của Chu Văn Chử chưa bao giờ che dấu, những người anh em này đều để vào mắt, nhưng hiện tại hai người vẫn chưa thật sự ở bên nhau, vì vậy trêu ghẹo cũng phải có giới hạn. Tưởng Phong thức thời ngậm miệng lại.
Lâm Nguyệt làm việc quá sạch sẽ, lưu loát, nên những người biết đến không nhiều lắm, hơn nữa những người này cũng không đi ra ngoài nói về nó một cách tùy tiện. Vì vậy, quãng đời trung học còn lại của cô tương đối suôn sẻ. Chỉ là sau sự cố xi măng đêm đó, khi Mạnh Hi Uyển gặp lại Lâm Nguyệt, luôn đi vòng qua cô, cũng coi như là thanh tĩnh đi rất nhiều.
Bất tri bất giác, kì thi cuối kì sắp đến.
Nửa cuối năm lớp 12 ngoại trừ kiểm tra chính là kiểm tra. Tuy là như thế, người cảm thấy khẩn trương thì vẫn khẩn trương, Trần Nhạc Nhạc chính là một trong số đó. Nửa ngày trước khi thi, cô lật sách với tốc độ rất nhanh, càng ngày càng lúng túng, cô dứt khoát ném sách đi, dùng sức ôm cứng lấy Lâm Nguyệt: “Học bá, xin vía bài kiểm tra đạt điểm cao!”
Lâm Nguyệt dở khóc dở cười, ôm lấy cô ấy.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, Trần Nhạc Nhạc lấy một cây bút gel mới và một hai yêu cầu Chu Văn Chử sử dụng nó trước một chút.
Bởi vì Trần Nhạc Nhạc là bạn thân của Lâm Nguyệt, cho nên Chu Văn Chử đối với cô ấy cũng coi như có chút kiên nhẫn. Anh bất đắc dĩ cầm bút, làm theo yêu cầu của cô ấy, lấy bút viết “100 điểm” trên tờ giấy kiểm tra trắng. Trước khi trả lại cho cô: “Như vậy được rồi chứ?”
“Vẫn còn vài tờ, môn nào cũng phải viết.”. Trần Nhạc Nhạc ân cần cười cười, ngay sau đó, cô nghĩ đến những gì Tưởng Phong nói, “Học bá, cậu giúp tôi viết, về sau Nguyệt Nguyệt có chuyện gì, tôi đều sẽ nói với cậu đầu tiên”
Trước thành tích học tập, Trần Nhạc Nhạc đem Lâm Nguyệt bán đi không còn một mảnh.
Nghe vậy, Chu Văn Chử thật sự có thêm một chút kiên nhẫn, sau khi dùng bút gel này cho Trần Nhạc Nhạc vài điểm 100 để cầu may sau này, lại dựa theo yêu cầu của cô nàng, rút tờ giấy thi đã được đánh dấu đầy đủ của kỳ thi trước từ trong ngăn bàn ra và đưa nó cho cô ấy “Chúc may mắn”
Sau khi làm xong chuyện này, Trần Nhạc Nhạc mới bình tĩnh lại, trở lại vị trí của mình, nói với Lâm Nguyệt, “Nguyệt Nguyệt, tớ thấy Chu Văn Chử khá tốt, cậu nghĩ thế nào?”
Bàn tay đang viết ghi chú của Lâm Nguyệt dừng lại và khẽ gật đầu.
Trần Nhạc Nhạc ở bên cạnh đang cố kìm lại nụ cười, Nguyệt Nguyệt còn biết ngại ngùng nha.
Thực ra lúc này những gì đáng lẽ phải học thì đã học rồi. Hiện tại việc ôn tập liên tục để củng cố lại kiến thức một cách chuyên sâu, cho nên đám người Lâm Nguyệt sẽ thoải mái, nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nhưng đối với Trần Nhạc Nhạc, giai đoạn này vẫn còn một số kiến thức mới, học thêm một chút là học thêm một chút, luôn có chí tiến thủ.
Kết quả kì thi cuối kỳ thật nhanh đã có, cô Tần đã áp dụng chiến thuật giống như các giáo viên lớp khác khi công bố kết quả thi lần này.
Hiện tại rất nhiều người đang rất lo lắng. Tuy nhiên, Chu Văn Chử và Lâm Nguyệt vẫn thể hiện ổn định, chiếm vị trí thứ nhất và thứ hai. Trần Nhạc Nhạc hưởng ké không khí hạnh phúc và thành công, điểm số cũng được cải thiện, và cô ấy đã tiến thêm một bước nhỏ về phía trước.
Vào hai ngày sau kỳ thi, các giáo viên của từng bộ môn giảng bài nội dung đều là giảng bài thi, cô giáo Tần nói xong sớm nhất, đồng thời tiết lộ trước thông tin cho học sinh: “Đây là kỳ nghỉ cuối cùng trong những năm cấp ba của các em, và thời gian có thể sẽ ngắn một chút.… ”
Lời còn chưa dứt, phía dưới một mảnh kêu rên ”A…”, giống một đám tiểu hòa thượng vừa vào chùa đang niệm kinh.
Cô giáo Tần cười nói tiếp: “Nhưng thời gian ăn Tết vẫn còn rất nhiều. Các học sinh trung học năm nay sẽ không được nghỉ ngơi quá nửa tháng trong kỳ nghỉ đông. Cụ thể hơn thì chờ thông báo của trường”
Nói xong, vừa lúc chuông tan học vang lên, cô giáo Tần đẩy đẩy mắt kính: “Lớp trưởng xin nghỉ không có ở đây, Lâm Nguyệt, em giúp cô thu lại bài kiểm tra của mọi người và mang đến văn phòng.”
Biết cô giáo Tần có chuyện muốn nói với cô, Lâm Nguyệt nhanh chóng bắt tay vào việc.
“Lâm Nguyệt, cô tìm em cũng là muốn nói một chút về kỳ nghỉ, ký túc xá của trường cũng không thể ở lại trong kỳ nghỉ đông, cho nên…”
Lâm Nguyệt đương nhiên hiểu được sự thật này, cô có thể nhận được sự hỗ trợ của cô giáo cho đến nay, đã thực sự rất vui rồi: “Cảm ơn cô giáo Tần, nghỉ đông thời gian không dài, em có thể tìm một thuê một căn nhà ngắn hạn ở bên ngoài, cô đừng lo lắng.”
Nhìn thấy cô như vậy, cô giáo Tần cũng cảm thấy xót xa: “Nhà của cô ở ngoại thành, nếu em không ngại, cô có thể đưa em lên núi đi dạo.”
Lâm Nguyệt lắc đầu, biết chuyện của mình đã khiến cô giáo Tần cảm thấy khó xử rồi: “Thưa cô, em tự mình lo được.”
Đã nói đến mức này, cô Tần cũng không thể cưỡng cầu.
Trở lại phòng học, Trần Nhạc Nhạc lập tức chạy tới cáo trạng: “Nguyệt Nguyệt, cái kia Đa Đa lại tới tìm Chu Văn Chử, cậu ấy vừa bị cô ta gọi ra ngoài để nói chuyện rồi.”
Lâm Nguyệt đang suy nghĩ trong lòng, trong tay cô có một ít tiền dư, thuê một căn phòng giá rẻ hẳn là không có vấn đề gì, nghe được lời nói của Trần Nhạc Nhạc cũng không để trong lòng: “Ừm”
“Ây da, cậu như thế nào lại không lo lắng!” Lúc trước có một nữ sinh đưa nước cho Tưởng Phong, Trần Nhạc Nhạc đã rất tức giận, nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của Lâm Nguyệt, cô vẫn là lo lắng suông, “Nguyệt Nguyệt, tớ nghe Tưởng Phong nói, Hứa Đa Đa kia cùng Chu Văn Chử là thanh mai trúc mã”
Lâm Nguyệt cười cười, sờ lỗ tai của Trần Nhạc Nhạc: “ Nhất thiết hữu vi pháp, đều là nhân duyên hòa hợp*.”
* trích từ “Kinh Kim Cương”
“Tất cả các pháp đều do nhân duyên hợp lại, duyên khởi tùy thời, chẳng có duyên, chẳng thể thành đôi”
Trần Nhạc Nhạc nghe không hiểu được câu này, vì vậy cô ấy ngồi xuống bàn, cười khổ: “Gì, đây cũng là một bài thơ phải học sao, nhưng tớ vẫn chưa từng đọc qua.”
Lúc này, dưới lầu trong phòng học, Hứa Đa Đa lộ ra vẻ mặt hưng phấn: “Anh Chử, chuyện đó của Lâm Nguyệt là thật sao? Em đã sợ ngây người khi nghe bạn cùng lớp nói, cô ấy đã đổ xi măng vào nhà của mình, thật là một người tàn nhẫn vì thế em đã quyết định kết bạn với Lâm Nguyệt.”
Chu Văn Chử đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, không tiết lộ nhiều về chuyện gia đình của Lâm Nguyệt: “Em từ chỗ nào mà biết về chuyện này.”
Hứa Đa Đa hừ hừ hai tiếng: “Anh thuyết phục Lâm Nguyệt giữa trưa cùng em đi ăn cơm, em liền nói cho anh biết.”