Anh Ấy Luôn Trêu Chọc Tôi

chương 5: chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Đông

Beta: OL

Cảnh Tiêu liếc mắt nhìn mu bàn tay Trì Thanh Hành rồi rút tay lại, nhàn nhạt nói: “Hiện tại em không có thời gian.

Em còn phải đến trung tâm y tế kiểm tra vết thương cho bệnh nhân, đi trước đây.

Cảm ơn sữa của anh.”

Tiếng nói vừa dứt, Cảnh Tiêu đã quay người rời đi.

Trì Thanh Hành chậm rãi buông tay xuống, ngồi một lát rồi cũng đứng dậy ra ngoài.

Trước đây, khi đi làm tình nguyện viên y tế ở nơi khác, Cảnh Tiêu cũng thường gặp đội ngũ y tế của quân đội và cùng nhau chữa trị cho bệnh nhân.

Hợp tác với nhau giúp mọi việc xử lý thuận lợi hơn, hiện tại cũng như vậy.

Khi lần lượt kiểm tra tất cả các vết thương của bệnh nhân xong, bởi vì Chu Hảo có một ca phẫu thuật lớn nên nữ quân y làm cùng Cảnh Tiêu bị gọi đi.

Cảnh Tiêu mang theo một đống chai lọ để điều trị vết thương và quay trở lại phòng điều trị.

Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt đã tới trưa.

Hallie cũng hiểu chuyện, biết Cảnh Tiêu bận rộn nên cô bé cũng không đến bám người, cùng mấy đứa trẻ trong khu nghỉ ngơi chơi đùa.

Cảnh Tiêu rửa tay, định ngồi nghỉ một lát rồi gọi Hallie đi ăn cơm, mới ngồi xuống chưa được mấy phút, Trì Thanh Hành đã bước vào, cũng không đóng cửa lại.

Cảnh Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, anh không đội mũ quân đội, mặc đồng phục huấn luyện bình thường, cổ tay áo được kéo lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay thon dài và rắn chắc.

Cặp lông mày sắc như dao cắt, môi mỏng hơi mím lại, lộ ra một cỗ khí chất hiên ngang.

Trì Thanh Hành chống hai tay lên mép bàn, cả người hơi cúi, đôi mắt đen như mực rũ xuống, giọng nói có chút giận: “Bây giờ em có thời gian rồi đúng không?”

Cảnh Tiêu bị anh nhìn chằm chằm có chút khó chịu, động tác đứng dậy có chút hoảng loạn nhưng rất nhanh đã bị cô che giấu.

Trì Thanh Hành cao lớn nên ngay cả khi đứng cô cũng phải ngẩng lên, mắt của anh cũng rất đẹp, không lạnh lùng sắc bén như khi ở trên chiến trường.

Khi anh cười hoặc cố ý nhìn chằm chằm ai đó như vậy sẽ tỏa ra chút đào hoa, hơi không chú ý sẽ bị anh câu mất luôn suy nghĩ.

“Chuyện đó…, thực xin lỗi, em phải đi gọi Hallie ăn cơm.”

Cảnh Tiêu do dự nói rồi định rời đi, Trì Thanh Hành nắm lấy cánh tay cô, xoay người hỏi cô: “Em uống sữa chưa?”

“Uống rồi.” Cảnh Tiêu không rõ nguyên do, thuận miệng trả lời.

“Nếu đã uống đồ của anh, vậy có phải cũng nên có qua có lại không?” Trì Thanh Hành khẽ nhếch đuôi mắt hẹp dài.

Cảnh Tiêu nhất thời không nói nên lời, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Trì Thanh Hành.

“Giúp anh thay thuốc đi.

Sáng nay lúc ngủ dậy vô tình chạm phải vết thương.” Trì Thanh Hành nói, chỉ vào bả vai: “Ở chỗ này.”

“Em sẽ giúp anh gọi quân y, các cô ấy so với em chuyên nghiệp hơn.”

Cảnh Tiêu muốn bước đi nhưng lại bị Trì Thanh Hành kéo lại, anh nhíu mày: “Chỉ là thay thuốc thôi, không cần phiền phức như vậy.”

“Không phiền đâu.” Cảnh Tiêu thấy anh bắt đầu cởi cúc áo, vội nói: “Anh làm gì vậy?!”

“Cởi áo.” Trì Thanh Hành vừa cở áo khoác vừa nói: “Không cởi thì làm sao em xem được vết thương.”

Trì Thanh Hành đặt áo khoác lên bàn, bên trong anh mặc một chiếc áo thun ngắn màu xanh lục của quân đội.

Trì Thanh Hành siết chặt góc áo, nâng cánh tay vén áo lên, một nửa eo và bụng liền lộ ra, eo hẹp vai rộng, cơ bụng căng cứng, đường cong vô cùng rõ ràng và hoàn hảo.

Một thân chứa đầy hormone nam tính khiến phụ nữ không khỏi đỏ mặt, tim đập loạn.

Thật trùng hợp, một nữ quân y đang chuẩn bị đi vào trong, nhìn thấy cảnh tượng này, cô ấy có chút sửng sốt, Trì Thanh Hành đang cởi áo, Cảnh Tiêu thì đang đứng trước mặt anh.

Cảnh Tiêu đang định gọi cô ấy vào thay thuốc cho Trì Thanh Hành thì cô ấy xấu hổ cười cười, vội nói: “Tôi còn có việc, đi trước nhé! Đội trưởng Trì, để tôi đóng cửa cho anh!”

“Rầm!”

Căn phòng đang sáng bỗng tối sầm.

Cảnh Tiêu: “……”

Cảnh Tiêu nhìn người đàn ông trước mặt, phải thừa nhận dáng vẻ của anh quả thực khiến người ta không nhịn được muốn vồ tới, nhưng có lẽ do trước đây đã nhìn anh quen rồi, hiện tại cô cũng không cảm thấy quá hứng thú.

“Anh muốn em giúp thế nào?”

Trì Thanh Hành đem cả chiếc áo thun ngắn cởi ra, trên miếng băng khử trùng ở bả vai có thể nhìn thấy vết máu đỏ sẫm.

“Anh nằm lên giường đi.” Cảnh Tiêu nói, từ chối cũng không được.

Trì Thanh Hành không khỏi cong môi, gật đầu: “Ừm, nằm trên giường hẳn sẽ thoải mái hơn?”

Cảnh Tiêu ngay từ đầu đã nhận ra ý tứ trong lời nói của Trì Thanh Hành quá sâu, là do cô đã nghĩ nhiều, hay do anh cố ý?

Cảnh Tiêu không trả lời, đi lấy gạc khử trùng và thuốc, Trì Thanh Hành cũng thức thời, không tiếp tục khua môi múa mép lưu manh nữa, ngồi bên giường để cô xử lý vết thương.

Miệng vết thương thoạt nhìn không giống như là bị thương do dao.

Cảnh Tiêu không hỏi nhiều, biết khả năng cao anh sẽ không nói rõ, bởi vì đặc thù nghề nghiệp của anh.

Từ khi vào trường quân sự rồi gia nhập quân đội, câu Cảnh Tiêu nghe anh nói nhiều nhất chính là câu này.

Không lâu sau, Cảnh Tiêu lại thay thuốc, dùng gạc che đi rồi cố định lại bằng băng dính.

Cô nghĩ nghĩ rồi dặn dò: “Chú ý cẩn thận, đừng để bị đụng vào.”

“Vết thương do súng.” Trì Thanh Hành nhìn vào mắt cô, đột nhiên nói: “Lần đó anh rời đi để làm nhiệm vụ.”

Cảnh Tiêu nhàn nhạt ồ một tiếng, dán miếng băng dính nhỏ cuối cùng.

Vừa muốn đứng thẳng dậy thu dọn thuốc, Trì Thanh Hành đã nắm lấy khuỷu tay cô.

Cảnh Tiêu cả kinh, ngước lên liền chạm phải ánh mắt của Trì Thanh Hành, không kịp né tránh.

“Hallie có phải…”

Trì Thanh Hành chưa nói xong, Cảnh Tiêu đã ngắt lời anh, biết anh muốn hỏi gì, cô bình tĩnh nói: “Không phải của anh, anh đừng nghĩ nhiều.”

Trì Thanh Hành nhìn chằm chằm vào mắt cô, suy nghĩ một chút: “Bọn họ đều nói Hallie giống anh.”

“Vậy anh cảm thấy có giống không?” Cảnh Tiêu hỏi ngược lại.

“Nhìn kĩ lại thật sự có chút giống.” Trì Thanh Hành đáp.

Cảnh Tiêu nhìn anh chằm chằm, bộ dáng nghiêm túc, cô đứng thẳng dậy nói: “Hallie thật sự không phải con gái anh.”

“Vậy là của ai?” Trì Thanh Hành hỏi.

“Lý Thiếu Phi.”

Cảnh Tiêu nói xong liền thu dọn thuốc đặt lại chỗ cũ.

Trì Thanh Hành cũng đứng dậy, đi tới bàn cùng cô, đang định nói chuyện, Vương Cửu Nhất đã vui vẻ gõ cửa, lớn tiếng gọi từ bên ngoài:

“Đội trưởng! Anh có chuyển phát nhanh quốc tế! Là cô giáo Hạ gửi tới, mọi người đều rất nóng lòng muốn mở, anh mau cho một cái lệnh đi!”

Nghe thấy tiếng nói, thân thể Cảnh Tiêu hơi cứng lại, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra cảm xúc gì, cô nhanh chóng đặt thuốc lại rồi đi ra cửa.

Cửa mở ra, Vương Cửu Nhất kinh ngạc, tầm mắt lập tức phóng về phía Trì Thanh Hành đang cởi trần trong phòng, anh vô thức che miệng, hai mắt mở to.

Cảnh Tiêu nhìn anh ta, không nói gì rồi rời khỏi phòng điều trị.

Vương Cửu Nhất nhìn Cảnh Tiêu đã đi xa, lại quay đầu lại, Trì Thanh Hành đã mặc xong áo, giọng điệu rất lạnh lùng hỏi: “Thằng nhãi cậu là người lớn tiếng phải không?”

Vương Cửu Nhất xoa đầu, ngại ngùng nói: “Không quá lớn, cũng bình thường thôi ạ.”

“Đêm nay cậu đi gác ở trạm canh gác.” Trì Thanh Hành nói xong cũng bỏ đi.

Vương Cửu Nhất rên một tiếng, vội vàng gọi với theo: “Đội trưởng! Khoan đã, đêm nay em không phải gác mà…”

Trì Thanh Hành tìm Triệu Chấn, tất cả đều tập trung quanh bàn làm việc trong phòng trực, nhìn chằm chằm vào thùng giấy lớn như đàn sói đói.

Thấy Trì Thanh Hành tới, họ liền vội vã chạy qua.

“Thật quá đã, còn có cả đồ ăn đặc sản.” Khâu Hiểu Thiên cười nói: “Đội trưởng, cô Hạ Cừ này cũng thật có lòng, biết chúng ta ở nơi hoang vắng, hôm qua còn có một trận chiến.

Chuyển phát nhanh đến cũng thật đúng lúc, vừa hay có thể bồi bổ thân thể.

“Như vậy mà còn không có lòng sao.” Lý Đan trả lời: “Mục tiêu là ai, chúng ta hẳn ai cũng rõ, chỉ cần dính chút dư quang của anh Hành là chúng ta có thể tỏa sáng.”

“Cút đi.” Trì Thanh Hành nói.

Hạ Cừ là giáo viên tại một trường đại học địa phương ở Du Giang.

Khi Cảnh Tiêu học năm ba trung học, Trì Thanh Hành đã đi họp phụ huynh cho cô.

Hai người họ vì thế mà quen biết.

Mấy ngày sau, Tham mưu Từ gọi Trì Thanh Hành đi ăn cơm, ăn xong lại giới thiệu người với nhau.

Tham mưu Từ cũng là vì lo lắng, thấy Trì Thanh Hành vẫn luôn cô đơn, thời gian đó ông liên tục hỏi thăm xem có cô gái nào điều kiện kha khá không.

Sau việc này, Tham mưu Từ cho rằng hai người rất có duyên, cực lực tác hợp.

Mặc dù chưa từng đích thân tới nhưng cứ cách một khoảng thời gian Hạ Cừ sẽ gửi chuyển phát nhanh tới đây, đều là một số đặc sản địa phương.

Mấy người Triệu Chấn vì vậy mà rất có lộc ăn.

“Cậu tự mở hay vẫn là để chúng tôi?” Triệu Chấn đẩy đẩy Trì Thanh Hành.

“Không phải gửi cho tôi, tôi mở làm cái gì?” Trì Thanh Hành lạnh lùng nhìn Triệu Chấn: “Là tên của cậu.

Từ nay về sau bớt để Cửu Nhất đi khoe giọng đi, đúng là nhàn rỗi không có việc làm.

Mở xong rồi thì đi làm việc”.

Vẻ mặt Trì Thanh Hành không kiên nhẫn, đi vài bước đã tới cửa, anh đẩy cửa ra và bước ra ngoài.

“Đội phó, anh Hành hôm nay bị sao vậy?” Tôn Húc nhỏ giọng hỏi Triệu Chấn: “Trước kia nói giỡn cũng đâu có phản ứng lớn như vậy.”

Triệu Chấn cũng không biết, lắc đầu: “Không lẽ bị cái gì kích thích?”

“A! Có bưu thiếp!”

Khâu Hiểu Thiên đã nhanh chóng mở gói hàng ra, trên tay cầm một tấm bưu thiếp màu xanh lam: “Ký tên ghi gửi anh Hành, các cậu mang qua đi?”

Cả ba người vội lắc đầu.

“Vậy thì để Cửu Nhất đưa cho anh Hành.” Khâu Hiểu Thiên cầm bộ đàm trên bàn rồi mở ra: “Cửu Nhất, qua phòng trực ban một chuyến, có món bò khô cậu thích nhất, thuận tiện mang vài thứ cho đội trưởng.

“Rõ! Tôi lập tức đến ngay!” Vương Cửu Nhất vui vẻ đồng ý.

Mấy người đem đồ trong thùng chia nhau sạch sẽ, Khâu Hiểu Thiên xé một gói bò khô, mọi người ngồi xuống cùng tán chuyện phiếm.

Trì Thanh Hành đi về phía trạm y tế được một đoạn, lúc này ngoại trừ binh lính đang tuần tra, trên đường hầu như không gặp ai, hẳn đều đã tới nhà ăn ăn trưa.

Anh liền tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, sau lưng có một bức tường, nếu không ai đi vòng qua căn bản sẽ không phát hiện ra anh ở đây.

Hôm nay ánh nắng ấm áp, gió thổi hiu hiu, xa xa còn có mấy đứa trẻ da đen đang chơi đùa trên cát, đó là những đứa trẻ bị thương được đưa tới.

Hai ngày nay trẻ em tới đây đặc biệt nhiều.

Thi thoảng anh cũng sẽ thấy Hallie ở đó giúp bọn trẻ bên trong.

Bản tính của trẻ con đơn thuần, rất dễ chơi với nhau.

Trì Thanh Hành nhìn một lúc, Hallie không có ở đó, đoán chừng đang ăn trưa với Cảnh Tiêu.

Cũng không biết vì sao, trong lòng có chút cảm xúc buồn bực không thoát ra được.

Anh thở dài rồi lấy di động ra, bấm mở album định xem ảnh chụp, bỗng bên tai truyền đến giọng nói của Vương Cửu Nhất, cách anh không xa, giọng rất lớn.

“Cô định đi đâu vậy?”

“Tìm đội phó của các anh, không biết Hallie có ở đó không.”

Có thể dễ dàng nghe ra người phía sau là Cảnh Tiêu.

“Tôi cũng đang muốn đến đó, vừa lúc có thể đi cùng nhau.”

Không nghe tiếp nữa, Trì Thanh Hành liền chạy nhanh đến phòng trực ban..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio