Editor: Đông
Beta: OL
“Cô giáo Hạ Cừ đi du lịch không quên gửi bưu thiếp cho anh Hành.
Hơn nữa, nếu tính cả những tấm trước, tôi đoán phải có đến mười mấy tấm rồi đi.
Chậc! Nói xem có biết bao nhiêu để tâm mới ngày ngày nhớ mong như vậy.
Các cậu nói xem, anh Hành rốt cuộc bao giờ mới kết hôn? Chúng ta đều đã lấy vợ, vậy mà anh ấy còn chưa.
Tính trì hoãn bao lâu nữa…”
Cảnh Tiêu đi đến trước cửa, nghe thấy Khâu Hiểu Thiên nói vậy, bước chân ngừng lại.
Cô biết Hạ Cừ là ai, điều khiến cô ấn tượng nhất là khi cô còn học cấp , Hạ Cừ đã nhiệt tình theo đuổi Trì Thanh Hành.
Vương Cửu Nhất không biết chuyện đó, cũng không nhìn ra tâm trạng của Cảnh Tiêu đã giảm xuống một nửa.
Cậu ta đang định dừng lại để tập trung báo cáo thì nghe thấy giọng nói của Trì Thanh Hành ở phía sau.
“Tiêu Tiêu.”
Cảnh Tiêu quay đầu lại, đã lâu lắm rồi Trì Thanh Hành mới gọi cô như vậy.
Trì Thanh Hành đứng cách đó không xa, thản nhiên đi về phía cô.
Bởi vì anh đi đường vòng và không muốn bị Cảnh Tiêu phát hiện nên tới muộn một chút, cũng may đã đuổi kịp, bằng không nếu Cảnh Tiêu đi vào, Triệu Chấn không chừng sẽ không biết lựa lời mà cùng Cảnh Tiêu nói ra chuyện vô nghĩa.
Vương Cửu Nhất vội vàng cúi chào Trì Thanh Hành, cười hì hì nói: “Báo cáo đội trưởng! Em đưa cô Cảnh Tiêu tới đây tìm Hallie, không biết Hallie có cùng chơi với đội phó không, cho nên mới….”
Người này đặc biệt nhiều chuyện, còn thích giúp đỡ người khác.
“Không có ở đó.” Trì Thanh Hành trầm giọng nói, anh đi tới kéo Cảnh Tiêu sang bên cạnh mình: “Nói chuyện với anh.”
Sau đó liền dẫn Cảnh Tiêu đi.
Cảnh Tiêu không hiểu gì, ngơ ngác đi cùng Trì Thanh Hành.
“Sao đội trưởng lại biết anh ấy không ở đó?”
Vương Cửu Nhất gãi đầu lẩm bẩm nói, Triệu Chấn mở cửa ra, đứng đó nhìn chằm chằm hai người kia sóng vai rời đi.
“Trời ạ! Tôi vừa làm kỳ đà cản mũi hai người họ rồi!” Khâu Hiểu Thiên sửng sốt nói.
“Anh Hành quả nhiên là chịu kích thích, nếu không sao lại lôi kéo một cô gái giữa thanh thiên bạch nhật? Đúng là chưa từng thấy qua!” Lý Đam cũng khiếp sợ.
“Trước kia đều là có thể cách phụ nữ bao xa liền cách, nhưng cô Cảnh Tiêu này vẫn còn quá trẻ, anh Hành thế mà lại nhẫn tâm xuống tay.
Đúng là quá vô nhân tính!” Tôn Húc cũng nói.
Triệu Chấn cười lạnh một tiếng, hai tay ôm ngực, ra vẻ như bọn họ chưa từng trải sự đời: “Có gì mà phải ngạc nhiên, chuyện này cũng bình thường, tôi thấy quen rồi.”
Vương Cửu Nhất nghe xong, khó hiểu mà hỏi Triệu Chấn: “Đội phó, đội trưởng cùng cô Cảnh Tiêu rất thân thiết sao?”
“Thân đến không thể thân thiết hơn nữa, chính là đội trưởng của các cậu nuôi A Tiêu lớn lên.” Triệu Chấn nói.
Khâu Hiểu Thiên càng thêm khiếp sợ: “Vậy anh Hành là cha nuôi sao?”
“Cái gì mà cha nuôi!” Triệu Chấn vỗ một cái vào lưng Khâu Hiểu Thiên: “Là chú, nhưng anh Hành của các cậu một chút cũng không đứng đắn.
Từ khi A Tiêu lên cấp đã bắt cô ấy gọi cậu ta là anh, không gọi là phạt, phạt đến khi nào chịu gọi mới thôi.”
“Ồ~”
“Đội trưởng vậy mà lại là người cợt nhả như vậy sao….”
Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, mỉm cười.
Trì Thanh Hành đưa Cảnh Tiêu đến một nơi có thể nói chuyện, ở phía sau trụ sở, cách đó mét là một hàng rào thép gai chặn ngang.
Trì Thanh Hành nói bên kia là bãi mìn, không phải địa bàn của quân đội, bước qua đó sống chết có số.
Cảnh Tiêu liếc mắt nhìn tấm lưới sắt, bốn phía xung quanh trụ sở là những bức tường vỡ nát, hình như trước kia ở đây từng có một ngôi nhà.
Cô nhìn Trì Thanh Hành và nói: “Em không có việc gì mà phải chạy ra ngoài đâu, em còn phải tìm Hallie, ăn tối xong cũng không biết là chạy đi đâu rồi, trước tiên…..”
“Ở với anh một lát khó như vậy sao?” Trì Thanh Hành hỏi.
Cảnh Tiêu ngẩn người, mím môi, không nói chuyện.
Trì Thanh Hành cau mày nhìn cô, khẽ thở dài rồi bước đến gần cô vài bước, tay khoác vào nách cô nhấc lên, đi tới phía trước để cô ngồi trên bức tường vỡ.
“Lúc anh đi tìm em thì thấy Hallie đang ở chung với Chu Hảo.”
Cảnh Tiêu chớp mắt nhìn Trì Thanh Hành, ồ một tiếng.
“Vốn dĩ nghĩ hai ngày này sẽ đưa em ngồi máy bay về nước nhưng tối qua sân bay đã bị đánh bom, có lẽ nửa tháng nữa mới sửa xong.” Trì Thanh Hành nói: “Nửa tháng này em sẽ ở đây, cũng sẽ thường xuyên nhìn thấy anh.
Anh cũng sẽ thường xuyên cùng em nói chuyện như vậy, cho nên đừng giả bộ không quen biết anh.”
“Em không có giả bộ.” Cảnh Tiêu nhỏ giọng kháng nghị.
“Không có sao?” Trì Thanh Hành thính lực luôn vẫn rất tốt: “Em không giả bộ, vậy vì sao chiều hôm qua lúc trở về, một ánh mắt cũng không cho anh, cũng không thèm gọi anh một tiếng?”
Cảnh Tiêu biết anh lại muốn dạy người, theo thói quen giữ im lặng, hai tay nắm lại đặt trên đùi, cũng không phải hoàn toàn không nghe anh nói.
Nếu anh nói sai hoặc khiến cô cảm thấy không đúng, cô sẽ phản bác lại.
Ngày hôm qua quả thật cô không nghĩ sẽ gọi anh, đã bốn năm mới gặp lại, ít nhiều đều là cảnh còn người mất, cô không chắc chắn anh có phải là Trì Thanh Hành của trước kia không.
Cảm xúc của cô vô cùng phức tạp, không biết nên lấy tâm trạng gì để đối mặt với anh, chỉ nhìn anh bình an trở về sau khi thu xếp cho cô lên xe rồi lại rời đi.
“Không vì gì cả.” Cảnh Tiêu nói: “Hơn nữa ngày mai em sẽ dẫn Hallie rời đi, em không cần phải giả bộ, dù sao sau này cũng không gặp nữa.”
“Em muốn đi đâu? Còn có ai đi cùng nữa?” Trì Thanh Hành hỏi, nét mặt thản nhiên xen lẫn một chút nghiêm nghị.
“Em không biết, ngày mai Lý Thiếu Phi sẽ tới đón chúng em.” Cảnh Tiêu trả lời.
Trì Thanh Hành đè xuống cơn bực tức trong lồng ngực, lạnh giọng nói: “Các em không được phép đi, chỉ có thể ở đây cho tới khi cuộc điều động từ quân đội của anh kết thúc, chúng ta sẽ cùng nhau về nước.”
“Em không về.” Cảnh Tiêu nói, cô không thích nhất chính là anh dùng giọng điệu này để nói chuyện với cô.
“Em muốn đi đâu?” Trì Thanh Hành hỏi.
Cảnh Tiêu nhìn anh chằm chằm, trong đầu hiện lên một vài ký ức trước kia, đột nhiên có chút không vui, nói: “Mỗi chỗ đều muốn đi một chút, dù sao tạm thời em cũng không muốn trở về.”
“Được, có trở về hay không tùy em.” Trì Thanh Hành híp mắt nhìn cô: “Nhưng em tốt nghiệp xong thì nên đi làm việc cho tốt đi, đừng tới những nơi như thế này.”
Cảnh Tiêu tỏ vẻ không muốn quan tâm: “Em tới đây để du lịch.”
“Em có biết đây là chỗ nào không, còn tới du lịch?” Ngữ khí của Trì Thanh Hành chứa đựng sự tức giận: “Có bạo loạn, có nổi loạn, khắp nơi đều là khói súng chiến tranh, còn có rất nhiều thứ khác em không thể ngờ tới được…..”
“Em biết, cha của Hallie là phóng viên, những điều này em đều đã nghe anh ấy nói qua.” Cảnh Tiêu ngắt lời anh.
Trì Thanh Hành nhíu chặt mày thành đường, hơi cao giọng nói: “Được, vậy khẩu súng kia hẳn là Lý Thiếu Phi đưa cho em, nhưng có bao giờ anh ta nghĩ đến việc em đưa con mình tới nơi như vậy không, anh ta có bảo vệ em nổi không?”
“Em chưa bao giờ cần người khác phải bảo vệ, trước kia như vậy, hiện tại cũng như vậy.” Cảnh Tiêu nghe anh nói, chính mình cũng cảm thấy có chút buồn bực không rõ liền lập tức đứng lên.
Trì Thanh Hành ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, tay chống bên hông, trong giọng nói đã không còn ôn nhu: “Anh bảo vệ em hơn mười năm, trong mắt em chỉ là vô nghĩa thôi sao?”
Cảnh Tiêu ngước mắt nhìn anh, tay từ từ siết chặt: “Anh cảm thấy như nào thì chính là như thế.
Dù sao thì anh bảo vệ em, cuối cùng cũng đã được em đền đáp rồi, không phải sao?”
Hai mắt Trì Thanh Hành kinh ngạc nhưng ngữ khí vẫn nghiêm nghị và lạnh lùng như trước: “Ngày mai, nếu Lý Thiếu Phi dám tới đưa em đi, anh cũng dám tự tay trói anh ta lại tống đi.
Nếu em không muốn anh ta bị thương thì ngoan ngoãn ở lại đây cho anh.”
Dứt lời, Trì Thanh Hành xoay người bỏ đi.
“Anh dựa vào đâu mà làm như vậy?!”
Cảnh Tiêu sốt ruột nhảy xuống khỏi bức tường vỡ, hai mắt không nhịn được mà đỏ hoe, đã không còn nhìn rõ người phía trước.
Cô nhặt vài viên đá dùng sức ném lung tung về phía lưng anh, anh liền dừng lại.
Cảnh Tiêu hét lên: “Anh dựa vào đâu mà đối xử với em như vậy, em đem thứ quý trọng nhất trao cho anh, nhưng anh lại cùng người lớn tự ý dàn xếp mọi thứ của em, không để ý đến suy nghĩ của em.
Anh căn bản cái gì cũng không hiểu!”
“Đúng vậy, anh không hiểu.” Trì Thanh Hành xoay người lại nhìn cô, dùng ngón tay chỉ vào ngực của mình: “Nhưng anh con mẹ nó điên rồi, ở chỗ này nhớ đi nhớ lại cái báo đáp mà em đã nói, nhớ suốt bốn năm!”
Gió thổi loạn mái tóc của Cảnh Tiêu, lời nói vì nghẹn ngào mà bị chặn lại trong không khí.
Ánh mặt trời chiếu tới, bóng dáng của Trì Thanh Hành đã mơ hồ biến mất trong tầm mắt.
Cảnh Tiêu nhắm mắt lại, cổ họng phát ra từng tiếng khóc nức nở..