Nhanh vậy đã được ngày rồi... cứ tiếp tục tránh anh như thế này không biết có phải cách tốt nhất không nữa. Hôm nay là chủ nhật, ở nhà chán...tôi lăn qua lăn lại, mở mấy quyển chuyện cũ ra đọc rồi lại bỏ quyển tiểu thuyết dày cộp ra đọc. Một hồi sau chán quá tôi đã quyết định đến nhà Cảnh Cảnh chơi.
-Cảnh Cảnh ơi! Cậu có đó không?_Tôi gọi với lên.
-Có!!! Linh Linh đó hả? ra ngay đây!!!
Sau đó, tôi cùng cô bạn vô nhà ngồi coi ti vi, một lúc sau thì Cảnh Cảnh nói.
-Linh Linh...tớ tự hỏi khi nào cậu mới nói cho Yul biết tình cảm của cậu? Nhìn Yul đi cùng người con gái ấy cậu không sao chứ...? Nó có thực sự ổn?
-Tớ ổn mà, không sao đâu. –Tôi thở dài nói.
-Mai là sinh nhật của Rino, cậu có đi không?
-Đi chứ sao lại không. Người ta cũng đã cất công mời mình mà... _Tôi mệt mỏi nói.
-Ừ...
Nhanh quá....mới đó đã đến hôm sinh nhật Rino rồi...tôi thực sự không muốn đi chút nào....thế nhưng vẫn phải lết xác đi.
Ồ, ở đây lộng lẫy quá..., quá xa xỉ rồi....Tôi bước vào đứng cạnh một cánh cửa thì thấy có tiếng xì xào lớn. Từ cầu thang có người đi xuống, một cô gái và một chàng trai khoác tay nhau nhẹ nhàng đi xuống trông rất duyên. Nhìn kĩ hơn...thì ra đó là Yul và Rino.
- Họ thật đẹp đôi._Những tiếng xì xào xung quanh bắt đầu loan đến tai tôi. Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹn lại. “Họ quả là một cặp đẹp đôi!” Tôi cười nhạt, đặt hộp quà xuống bàn rồi lặng lẽ bỏ đi. Đứng ngoài ban công nhìn lên bầu trời đêm đầy ánh sao lấp lánh tôi thấy mình thật cô đơn...
-Cô đã hiểu ra được gì chưa?_Đằng sau, giọng của một cô gái nói với tới. Tôi quay người lại...thì ra là Rino....Tôi cười khổ giả ngốc nói.
-Hiểu được gì? Ý cậu là sao?
-Cậu thích Yul phải không? Nhưng cậu phải biết rằng anh ấy chỉ thuộc về một mình tôi thôi. Tôi đã yêu anh ấy năm rồi. Trong suốt thời gian bên Mĩ tôi là người luôn ở bên cạnh anh ấy. Anh ấy cũng rất tốt với tôi. Cậu và Yul là hai người ở hai thế giới khác nhau hoàn toàn. Cậu nên từ bỏ ý định thích Yul đi _Cô gái xinh đẹp kia sao lại có một nụ cười khinh miệt thế kia.... thật khiến người khác mất bình tĩnh.
-Tôi...._Tôi ngậm ngùi đáp. Không biết là vì một hạt bụi tinh nghịch nào đó đã vô tình bay vào mắt hay không mà mắt tôi mờ dần đi. Giọng run run, tôi cười nhẹ nói tiếp.-Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của cậu, mình chúc cậu sẽ có được thứ cậu muốn.
-Thứ tôi muốn thì tôi nhất định phải có được kể cả Yul. Cậu không phải lo._Hai hàng nước mắt bỗng lăn dài trên đôi má rồi lăn xuống đôi môi nhợt nhạt của tôi. “Mặn thật!”. Rino quay người định bước đi thì Yul mở cửa lao tới. Yul ôm chầm lấy tôi trước sự ngạc nhiên của Rino và tôi, lo lắng nói.
-Cô ngốc này! Tại sao lại tránh mặt tôi trong suốt thời gian qua? Cô có biết tôi lo lắng lắm không hả?!_Yul giơ tay như định đánh tôi. Tôi nhắm tịt mắt lại, run run. Không ngờ Yul chỉ búng mạnh một cái vào trán tôi. Tôi ngạc nhiên nhưng có gì đó trong trái tim của tôi lại len lỏi lên sự hạnh phúc tột cùng. “Còn Rino?” Tôi quay ra nhìn Rino thấy mắt cô ấy đẫm nước. Ngu ngốc làm sao, tôi đẩy mạnh Yul ra và nói.
-Sao anh có thể tỏ ra thân thiết với tôi như thế trước mặt người anh yêu chứ?_Tôi giận dữ.
-Người tôi yêu...?_Yul ngạc nhiên quay đầu ra sau.-Ý cô là Rino?
-Chính xác, tôi và anh là người không thuộc về nhau. Đừng nên thân thiết quá thì hơn..._Tôi cúi mặt xuống.
-Gì chứ ==?! Rino, có phải cậu đã nói gì với Linh Linh đúng không?_Yul giận dữ nhìn Rino.
-Tớ chỉ nói sự thật cho cô ấy biết thôi._Rino cãi lại. Tôi thì không hiểu gì.
-Haizz. Tôi và Rino chỉ là bạn thân thôi, đừng hiểu lầm như vậy chứ.
-Tôi không tin, hai người thường ngày thân mật thế cơ mà._Tôi nhíu mày nói.
-Hầy...._Yul chạy đến chỗ Rino, vạch cái áo cậu ấy đang mặc lên. Tôi ngạc nhiên che mặt lại.-Linh Linh, mở mắt ra nhìn.Rino là con trai tên thật là Yuru, tôi là sao có thể yêu một đứa con trai chứ?
-Tên đần này, sao cậu có thể vạch áo của con gái lên như thế chứ?!!_Rino hét lên. Tôi từ từ mở mắt ra. Đứng hình vài phút, sốc vài phút. Thấy tôi nhìn mặt Rino thoáng hiện lên sự ngượng ngùng.
-R...Rino là con trai...?_Tôi há hốc mồm ngạc nhiên.
-P...Phải, tôi là con trai. Có vấn đề gì sao?_Rino tức giận, có phần ngượng ngịu nói. Tôi lắc đầu.-Cô đừng tưởng bở, dù tôi là con trai nhưng tôi vẫn thích Yul. Tôi sẽ không thua cô đâu._Rino tức giận kéo áo xuống rồi bỏ đi. Tôi thì vẫn không thể nào bình thường sau cơn sốc đó được.
-Thế nào cô ngốc? Có gì nói với tôi không?_Yul đứng tựa vào thành ban công nói.
-Không...có...._Tôi nói cứng ngắc. Yul lắc đầu rồi ôm tôi vào lòng, thì thầm vào tai tôi điều gì đó... “Anh yêu em”. Pháo hoa từ đằng xa được bắn lên lấp lánh như những ánh sao sáng trên trời. Lòng tôi rạo rực hạnh phúc biết bao. Tôi ôm Yul thật chặt để chắc chắn anh sẽ không rời xa tôi ngay sau đó. Anh bỗng bỏ tay ra nói.
-Thế còn em cô bé của anh?_Yul cười nhẹ.
-E...Em cũng thích anh..._Tôi ngập ngừng đáp.
-Sao? Tiếng pháo hoa to quá anh không nghe rõ.
-Em thích anh >