Sau khi người đi hết, Giang Ngạo Tuyết mới ngơ ngác hỏi: “Trần Hạo! Có chuyện gì thế này! Rốt cuộc anh là ai?”
Trần Hạo cười ha ha: “Thì tôi đã bảo tôi là cao thủ nhà Phật mà!”
Giang Ngạo Tuyết nghĩ đến sự xuất thần của Trần Hạo khi đối mặt với Lệ Mạc Khiêm!
Trần Hạo có một cảm giác như bậc bề trên nói với kẻ bề dưới.
Trong số những người mà Giang Ngạo Tuyết quen thì chỉ có Bạch Phi Nhi mới có cái đó.
Không lẽ trước khi bị ngốc, Trần Hạo là một người rất ghê gớm sao?
Lúc Giang Ngạo Tuyết nghĩ đến những chuyện đó thì Trần Hạo đã đi sang đường gọi một chiếc taxi về rồi.
Giang Ngạo Tuyết bực bội, đầu đầy dấu hỏi chấm cũng phải tạm thời bỏ qua một bên để quay về Diệc Hiên!
Mà Trần Hạo vốn định quay về Bạch thị thì lại nhận được cuộc gọi của Lưu Khánh giữa đường.
“Trần đại sư có đang bận không ạ?”, Lưu Khánh hỏi.
“Có gì nói luôn!”
“Tôi muốn nhờ cậu đi cùng tôi đến thăm một người bạn, ông ấy mắc chút bệnh vặt ấy mà!”
Nghe Lưu Khánh nói vậy, Trần Hạo biết ngay là ông ấy định nhờ mình đi khám bệnh.
Nghĩ đến việc Lưu Khánh từng giúp đỡ hai mẹ con Trương Mạn, Trần Hạo cũng không từ chối.
“Đến đâu?”, Trần Hạo hỏi.
“Đại học Trung y!”
“Ok, chờ tôi ở đó!”, nói xong, Trần Hạo cúp máy và bảo tài xế ngoặt về đại học Trung y.
Đại học Trung y cách Diệc Hiên không xa, chỉ phút sau Trần Hạo đã đến nơi.!Nơi hai người hẹn nhau là một tòa nhà hai tầng nhỏ ở khu nhà ở phía sau đại học Trung y.
Từ ngoài nhìn vào, tòa nhà này đã hơi lâu năm, trước sau đều có sân và cây cao phủ bóng mát.
Bên ngoài là tường bao quanh, dây leo mọc kín tường.
Tuy nhà đã cũ nhưng không mất đi vẻ trang nhã.
Lưu Khánh đã sớm chờ ở ngoài, thấy Trần Hạo xuống xe thì tiến lên đón: “Trần đại sư đến rồi!”
Trần Hạo hỏi: “Xem ra là người rất quan trọng với ông nhỉ, ông có vẻ vội vàng!”
Lưu Khánh cười đáp: “Là một người bạn cũ của tôi, bệnh đau nhiều năm, lúc trước tôi nói sẽ nhờ Trần đại sư giúp đỡ, nhưng tiếc là ông ấy không ở Hải Dương, hai ngày nay mới quay về, nên tôi cũng đến nhờ cậu ngay!”
Trần Hạo nhìn về phía căn nhà rồi nói: “Có một căn thế này trong trường học thì chắc người này không đơn giản đâu nhỉ!”
Lưu Khánh nói: “Ông ấy là hiệu trưởng trường đại học Trung y, Lâm Dạ Bạch, mắc bệnh thấp khớp, phần cánh tay đã hoàn toàn biến hình, nếu cứ tiếp diễn e là sẽ bị hoại tử!
Vừa nói, Lưu Khánh vừa dẫn Trần Hạo đi vào.
Từ sự quen thuộc của Lưu Khánh với đường đi, Trần Hạo biết được chắc ông ấy rất hay đến đây.
Đi qua một vườn hoa, hai người đến sảnh chính của tòa nhà.
Mà trên sô pha cũng có một chàng thanh niên đang ngồi, lưng thẳng tắp, tầm tuổi Trần Hạo, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo, thuộc dạng hơi khinh người.
Lưu Khánh đều biết rõ người nhà họ Lâm, ông ấy và Lâm Dạ Bạch là bạn thân, cho nên thấy tò mò về người thanh niên này.
“Cậu là?”, Lưu Khánh hỏi.
Người thanh niên mặt lạnh, tỏ vẻ kiêu căng nói: “Bách Thảo Đường, Trình Thiên Hựu!”
Nghe vậy, không chỉ là Lưu Khánh và Trần Hạo cũng kinh ngạc.
Bách Thảo Đường là một trong những dòng họ Trung y hiếm thấy ở trong nước, cực kỳ nổi danh, bốn đời làm nghề y.
Ba đương gia trước đều là cao thủ đất nước, thường đến đế đô chữa bệnh cho các đại lão!
Sao người của Bách Thảo Đường lại chạy đến Hải Dương thế này?
Lưu Khánh sửng sốt hồi lâu, Bách Thảo Đường là trụ cột ngành y, cho dù trước mắt chỉ là một thanh niên trẻ tuổi thì Lưu Khánh cũng không dám khinh thường, bèn chủ động bắt tay: “Tôi là Lưu Khánh ở bệnh viện Trung y Hải Dương!”
Trình Thiên Hựu lạnh nhạt nhìn Lưu Khánh, khẽ bắt tay với ông ấy rồi thả ra, vẫn lạnh lùng như cũ: “Ông nội tôi bảo y thuật của ông cũng được!”
Lưu Khánh nghe vậy thì hơi lúng túng.
Mặc dù đối phương là người Bách Thảo Đường nhưng tuổi còn nhỏ mà nói chuyện như vậy thì hơi quá đáng!
Nhưng nghĩ đến những cống hiến của nhà họ Trình tại Bách Thảo Đường cho nền Trung y thì Lưu Khánh cũng không chấp nhặt: “Ông cụ quá khen! Tôi giới thiệu một chút, đây là Trần đại sư!”
Trình Thiên Hựu quay sang nhìn Trần Hạo rồi rời mắt đi, tiện mồm hỏi: “Cũng là người của bệnh viện Trung y Hải Dương à?”
Lưu Khánh thấy mình đã tự khiêm tốn mà đối phương vẫn lạnh nhạt, cũng hơi tức giận.
Dù là Bách Thảo Đường thì Lưu Khánh cũng không cho là họ hơn được Trần Hạo.
Ông ấy bèn cố ý chỉ ra điểm bất phàm của anh: “Trần đại sư là Phật lớn, sao có thể coi trọng miếu nhỏ chúng tôi chứ!”
Trình Thiên Hựu bĩu môi, không cho là đúng: “Anh xuất thân từ thế gia nào, hay từ bệnh viện Trung y nổi tiếng nào à?”
“Có quan trọng không?”, Trần Hạo bình tĩnh đáp.
“Trung y thế gia có tuyệt học gia truyền, bệnh viện Trung y nổi tiếng có danh sư chỉ điểm! Không quan trọng chắc?”, Trình Thiên Hựu cười khẩy hỏi vặn lại.
“Cũng chỉ là cái danh hão, quan trọng hay không đều do mình nghĩ, tôi không môn không phái không thầy dạy!”, Trần Hạo lười nói lại, bèn đáp thẳng.
Trình Thiên Hựu nghe vậy thì không khỏi khinh bỉ, cũng chỉ là thầy lang, có gì mà tỏ vẻ!.
truyện xuyên nhanh
Lúc này, một người đàn ông trung niên đỡ một ông già tóc trắng đi từ trên tầng xuống.
Ông già độ tuổi , tinh thần không tệ, mặc đồ nhà Đường, nhưng một bên tay thì giấu trong vạt áo, xương vai lộ rõ sự không điều hòa của thân thể.
Chỉ nhìn thôi Trần Hạo cũng đoán được đây là Lâm Dạ Bạch!
Lâm Dạ Bạch đi xuống nhìn thấy Lưu Khánh thì cười nói: “Lão Lưu, ông lại đến uống chực trà đúng không.
Kim Bất Hoán của tôi lại bị ông để ý đến rồi!”
Lưu Khánh cười híp mắt, đánh mắt sang chỗ Trần Hạo: “Lần này tôi không đến uống trà mà đưa người đến chữa bệnh cho ông đó!”
“Ồ!”, Lâm Dạ Bạch nghe vậy thì mới chú ý đến Trần Hạo.
Từ đầu Trình Thiên Hựu đã để ý đến cái tên thầy lang này, trong lòng đã khó chịu rồi, cảm thấy bị khinh bỉ, bèn đứng ra lên tiếng.
“Chào ông Lâm ạ, ông cháu lần này đi cùng mấy ông lớn trong chính phủ tham gia cuộc họp nên không đến khám giúp ông được, nên cháu mới đến đây thay mặt ạ!”
“Cậu là...”, Lâm Dạ Bạch nghe vậy thì nhìn sang Trình Thiên Hựu.
Thấy mình đã thành công thu hút lại sự chú ý của Lâm Dạ Bạch, Trình Thiên Hựu nhìn sang Trần Hạo và Lưu Khánh, thầm nghĩ, một thầy lang mà cũng đòi tranh nổi bật với mình cơ à.
Đi cùng Lâm Dạ Bạch xuống là con trai ông ấy – Lâm Thượng Văn.
Lâm Thượng Văn vội vàng giới thiệu: “Bố à, đây là cháu trai của ông chủ Bách Thảo Đường – Trình Thiên Hựu! Con đã mời cậu ấy từ đế đô về đây thăm bệnh cho bố đó ạ!”
Lâm Dạ Bạch nghe thế thì sửng sốt, đánh giá Trình Thiên Hựu: “Đúng là có vài phần khí độ của ông nội cháu hồi còn trẻ đấy.
Tính ra thì ông và ông của cháu đã gần năm chưa gặp rồi!”
Trình Thiên Hựu cong người làm lễ: “Ông cháu bảo cháu thay mặt ông hỏi thăm sức khỏe ông Lâm ạ!”
“Tốt lắm! Trung y có thanh niên kiệt xuất thế này thì ông cũng thấy vui vẻ!”, Lâm Dạ Bạch cười lớn.
Lâm Thượng Văn cười, đỡ bố mình lên ghế ngồi rồi hỏi Lưu Khánh: “Phiền cho chú quá, luôn phải lo lắng cho bệnh của bố cháu.
Nhưng lần này có tiểu Thánh thủ của Bách Thảo Đường đến đây, chắc là không cần lo nữa rồi!”
Lưu Khánh sửng sốt, nghe ra ý Lâm Thượng Văn là chắc chắn Bách Thảo Đường sẽ chữa khỏi cho ông bạn già, đồng thời Lâm Thượng Văn cũng khinh bỉ Trần Hạo.
Ông ấy bèn quay sang tỏ ý xin lỗi Trần Hạo.
Trần Hạo thì bình thản, không quan tâm chuyện đó mà đang quan sát Lâm Dạ Bạch.
Lâm Thượng Văn là người thế nào chứ, thấy Lưu Khánh lúng túng thì biết ban nãy đã sơ ý làm lộ suy nghĩ của mình ra, bèn vội vàng lấp liếm.
“Anh nói cái gì?”, Trình Thiên Hựu không vui nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo đây là khinh thường tuyệt học thế gia, lại khinh bỉ luôn cả thế gia.
Một tên thầy lang thôi mà cũng dám?
Lâm Dạ Bạch thấy không khí gượng ép, bèn vội vàng cắt ngang: “Thượng Văn, lấy trà Kim Bất Hoán đến chiêu đãi Lưu Khánh và anh bạn này!”
Lâm Thượng Văn vội vàng đi chuẩn bị trà, tranh thủ nói vài câu về trà đạo, hóa giải sự lúng túng.
Pha trà xong, Lâm Thượng Văn lại cung kính đưa trà cho Lưu Khánh và Trần Hạo: “Chú Lưu, người anh em, mời!”
Lưu Khánh nhìn cốc trà trên tay, trong lòng khó chịu, cũng không bắt bẻ được, chỉ đành bất lực thở dài, nhìn Lâm Dạ Bạch với ánh mắt trách móc..