Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Dạ Bạch sao có thể không hiểu được ý của người bạn cũ, nhưng bệnh ở trong người, chỉ có người bệnh mới biết.
Tuy rằng nhà họ Trình chỉ có một truyền nhân trẻ tuổi đến, nhưng đây cũng là hy vọng của ông ấy.
Cho nên, Lâm Dạ Bạch giả vờ không hiểu ánh mắt của ông bạn cũ, đứng dậy cười: “Lão Lưu, anh bạn trẻ, mọi người cứ ngồi đi, tôi đi với Thiên Hựu chút rồi về, Thượng Văn, tiếp đãi khách cho chu đáo!”
“Vâng, thưa bố!”, Lâm Thượng Văn nói.
Nói xong, Lâm Dạ Bạch đi cùng với Trình Thiên Hựu.
Lưu Khánh biết được Trần Hạo đang bị ngó lơ, trong lòng không thoải mái, nhưng cũng chỉ có thể xin lỗi Trần Hạo: “Trần đại sư! Tôi! ”
Trần Hạo chỉ mỉm cười, nhấp một ngụm trà rồi ngắt lời Lưu Khánh: “Không sao, trà này rất ngon!” Thấy Trần Hạo không để bụng, Lưu Khánh mới yên tâm.
Lâm Thượng Văn thì ngồi tiếp chuyện cả buổi rất khách sáo, chỉ trong vòng hai chén trà ngắn ngủi, Lâm Dạ Bạch đã cùng Trình Thiên Hựu bước ra ngoài.
Mà lúc này, cánh tay giấu dưới tay áo Đường trang của Lâm Dạ Bạch đã để lộ ra ngoài, khung xương rõ ràng đã biến dạng, nhưng lại có thể duỗi thẳng, đây là điều mà người mắc bệnh thấp khớp nghiêm trọng không thể làm được.
“Thiên Hựu, không ngờ cháu còn trẻ như vậy mà đã có trình độ y thuật cao siêu đến thế, nhà họ Trình các cháu có người kế thừa rồi!”, Lâm Dạ Bạch cười sảng khoái, hiển nhiên là hiệu quả trị liệu rất tốt.
Trình Thiên Hựu nói: “Ông Lâm quá khen rồi, cháu vẫn còn phải nỗ lực nhiều, phương pháp châm cứu của nhà họ Trình còn kém xa so với các tiền bối Trung y, có điều! ”, vừa chuyển đề tài, Trình Thiên Hựu vừa chầm chậm quét mắt qua Trần Hựu: “Cháu vẫn giỏi hơn mấy tên khám chui nhà quê một chút!”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đang có mặt đều cảm thấy gượng gạo.
Lâm Dạ Bạch cười khổ, hai người trẻ tuổi này, thật sự là đều ngạo nghễ không thua kém gì nhau.
Trần Hạo cười đáp: “Tôi thấy chưa chắc!”
“Trung y, phải dùng y thuật nói chuyện, chứ không phải dựa vào nói năng bốp chát!”, Trình Thiên Hựu càng nhìn vị thầy thuốc chân đất này càng ngứa mắt, công khai khiêu khích đối phương, anh ta cũng muốn vừa hay nhân cơ hội này để cho Trần Hạo biết mình tài cán đến đâu.
!Trong mắt những người nhà thế gia, loại thầy thuốc chân đất như Trần Hạo dù có cố gắng cả một đời, thì phạm vi trung y có thể tiếp xúc được cũng chẳng thể bằng một góc tảng băng y thuật sưu tầm của thế gia.
Tên thầy thuốc chân đất này dựa vào cái gì mà có thể so với anh ta?
Trần Hạo cười: “Không phải chỉ là Xích Viêm Châm thôi sao? Xem anh đắc ý chưa kìa!”
Vừa nói xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Người biết nhà họ Trình có Xích Viêm Châm không hiếm, nhưng người có thể nhìn ra vừa nãy Trình Thiên Hựu thực hiện Xích Viêm Châm, thì phải có nhãn lực cao siêu lắm!
Lâm Dạ Bạch quét mắt nhìn Trần Hạo, bắt đầu hiểu ra lý do tại sao ông bạn cũ Lưu Khánh lại sùng bái Trần Hạo như vậy, chỉ dựa vào mỗi mắt nhìn này thôi cũng đã có thể thấy được y thuật của Trần Hạo không hề tầm thường.
Trình Thiên Hựu thì lại kinh ngạc vô cùng, hoàn toàn không tin chỉ dựa vào mắt nhìn thôi cũng có người đoán ra được thủ pháp trị liệu.
Trần Hạo quan sát Lâm Dạ Bạch thêm lần nữa, lại nói ra một tràng, mà nghe xong đến Trình Thiên Hựu cũng biến sắc.
“Vừa nãy còn nhìn sót vài thứ, nói chính xác thì nó là Xích Viêm Châm khiếm khuyết, đáng tiếc thật, tuy rằng nhà họ Trình mấy người cố hết sức của cả nhà để tu bổ, nhưng điểm quan trọng vẫn có thiếu sót, mà năng lực châm cứu của anh hoàn toàn không thể thực hiện hai châm cuối cùng của Xích Viêm Châm, miễn cưỡng châm cứu, vừa hại người vừa hại mình!”
Sau những lời này thì biểu cảm của Trình Thiên Hựu lại càng khó coi hơn, anh ta không ngờ Trần Hạo chẳng những nhìn ra thủ pháp trị liệu mình đã dùng, mà còn nhìn ra được cả anh ta đã miễn cưỡng châm cứu.
Lâm Dạ Bạch cũng sửng sốt, có điều, lúc này cần phải giảng hòa đã, nếu không hai người này tranh cãi gay gắt, thì đến cuối cùng lại ồn ào giải tán mất vui, ai cũng không được đẹp mặt.
“Tôi cũng là một bác sĩ Trung y, bệnh này vốn không có cách nào chữa khỏi được, có thể thuyên giảm nửa năm đã là may mắn lắm rồi! Tôi không dám yêu cầu cao!”
Trần Hạo cười nói: “Chỉ đáng tiếc, đến việc thuyên giảm nửa năm cũng chưa chắc đã làm được, nếu tôi không nhìn nhầm thì một phút từ lúc bắt đầu châm cứu, các triệu chứng của ông sẽ lại tái phát!”
“Anh! anh nói bậy, sao lại thế được? Rõ ràng tôi đã làm thuyên giảm các triệu chứng cho ông Lâm, một thầy thuốc chân đất như anh thì có tư cách gì mà phê phán phương pháp trị liệu của tôi?”, Trình Thiên Hựu thực sự đã bị chọc giận.
Lâm Thượng Văn cũng đau đầu, vốn ông ta thấy rằng cậu ấm nhà thế gia này đã kiêu lắm rồi, nhưng lại không ngờ người trẻ tuổi tên Trần Hạo đây lại càng kiêu hơn.
Lưu Khánh nghe Trần Hạo nói vậy thì kinh ngạc, hỏi: “Trần đại sư, cậu chắc chứ?”
Trần Hạo gật đầu.
Trình Thiên Hựu thấy vậy càng tức bội: “Nói năng nhảm nhí, Lưu Khánh, dù gì ông cũng là danh y ở Hải Dương, sao lại có thể vô tri như thế! Bây giờ trạng thái của ông Lâm đang rất tốt! ”
Hự!
Trình Thiên Hựu còn chưa nói xong, Lâm Dạ Bạch đã rùng hết cả mình.
Lâm Thượng Văn thấy vậy thì hoảng sợ, tiến lên dìu đỡ: “Bố, bố làm sao vậy?”
Lâm Dạ Bạch biết tình trạng của mình có lẽ đã bị Trần Hạo nói trúng, mỗi lần bệnh thấp khớp của ông ấy tái phát, thì đều sẽ đau đến chết đi sống lại, nhưng nghĩ đến thể diện của Trình Thiên Hựu và cả nhà họ Trình, ông ấy chỉ đành cắn răng chịu đựng.
“Không sao đâu!”, Lâm Dạ Bạch nói.
Trình Thiên Hựu thân là truyền nhân của nhà họ Trình, sao có thể không nhìn ra vấn đề, liền nói với vẻ không thể tin nổi: “Không thể nào, đáng lẽ phải hoàn toàn giải trừ được triệu chứng bệnh rồi mới đúng, ông Lâm, để cháu châm cứu lại thêm lần nữa cho!”
Nói xong, Trình Thiên Hựu liền muốn ra tay.
Trần Hạo ở bên cạnh nói: “Nếu anh miễn cưỡng châm cứu, thì tình trạng của ông Lâm sẽ càng nghiêm trọng hơn, Xích Viêm Châm của anh không đủ trình, chẳng những không loại hết được độ ẩm trong người ông ấy, mà còn có khả năng gây ra tình trạng độ ẩm bị dẫn ngược, nếu tiếp tục châm cứu, nhẹ thì sẽ đau đớn không chịu được rồi đổ bệnh lớn, nặng thì xương cốt sẽ bị hoại tử hoàn toàn, không thể cứu chữa được nữa! Anh nghĩ cho kỹ đi!”
Trình Thiên Hựu đã cầm châm trong tay, nghe Trần Hạo nói vậy thì lưỡng lự, không dám hạ châm, chóp mũi lấm tấm mồ hôi.
Lâm Thượng Văn cũng nhìn ra được vẻ khác thường của Trình Thiên Hựu, vội khuyên: “Tiểu Thánh thủ, nếu không được thì đừng cố!”
Lâm Dạ Bạch ngày càng đau đớn, không khỏi run rẩy toàn thân, còn khẽ rên hừ hừ.
Lưu Khánh thấy vậy, bèn cầu xin Trần Hạo: “Trần đại sư, xin cậu hãy ra tay đi, lão Lâm tuổi đã cao rồi, không chịu nổi đâu!”
Nhìn thấy Lưu Khánh cầu xin Trần Hạo, Trình Thiên Hựu tức giận: “Chuyện mà tôi còn không làm được, sao anh ta có thể làm được chứ? Mấy người đừng có làm bừa!”
Trần Hạo nghe vậy thì mỉm cười đứng lên: “Nếu đã không tin, thì nhìn cho kỹ!”
Nói xong, Trần Hạo đi đến trước mặt Lâm Dạ Bạch, cầm lấy châm bạc lên tay: “Ông Lâm này, cố chịu chút nhé, trong quá trình trị liệu có lẽ sẽ đau một chút đấy!”
Lâm Dạ Bạch đã đau đến mức không nói nên lời, chỉ có thể khẽ gật đầu, mong tình trạng này mau qua đi.
Nhưng Lâm Thượng Văn vẫn còn chút lý trí, muốn mở miệng nói gì đó, lại bị Lưu Khánh ngăn lại: “Lẽ nào cậu còn không tin tôi?”
Ánh mắt Lâm Thượng Văn lóe lên sự do dự, nhưng cuối cùng vẫn chọn tin tưởng Lưu Khánh.
Còn Trần Hạo sau khi đã quan sát tình trạng của Lâm Dạ Bạch một hồi, liền nhanh chóng châm một kim xuống, nhanh chóng, chuẩn xác, mạnh mẽ.
Hự!
Trần Hạo vừa châm xuống thì Lâm Dạ Bạch cũng rống lên, toàn thân run rẩy, mồ hôi như mưa, trong kinh mạch của ông ấy như đang bị lửa đốt vậy!
Ừm! Châm vừa hạ, Lâm Dạ Bạch ngồi trên sô-pha kia cũng thoải mái mà phát ra tiếng.
Sau đó, Trần Hạo rút kim ra.
.