Ngoại truyện 1: Mưa Mặt Trời
4.
Tin tức này làm bùng nổ internet, hotsearch thay đổi ba ngày một lần.
Chuyện của Giang Niệm Hạ sau khi mấy người có lỗi bị trừng phạt xong,
Đã bị quên lãng rất nhanh.
Một mạng người đối với bọn họ mà nói chẳng là gì cả.
Chỉ có một số ít người nhận ra được, sau này khi gặp chuyên gì thì cần phải chờ đợi sự thật.
Nhưng đa số người vẫn dùng cái danh chính nghĩa để phát tiết cảm xúc khó chịu của mình.
Vẫn trẻ tuổi như lúc ấy, vẫn là những lời mắng chửi khó nghe.
Tôi xem tin trên mạng, đột nhiên cảm thấy khó chịu trong người….
Có phải là do bản tính của con người vốn ác độc hay không?
Hay là do con người không biết đâu là điểm giới hạn không thể đụng vào?
Hay là do chúng ta tự lập một luât riêng cho mình, chỉ có khi làm bậy với nhau mới khiến mình vui vẻ không đau khổ?
Hay là chúng ta…. Vĩnh viễn không thể đến được vùng đất hoàn mỹ trong suy nghĩ kia?
Nhưng rõ ràng là không phải!
Trong một đêm nằm mơ, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Tôi muốn viết câu chuyện của Giang Niệm Hạ… thành một quyển tiểu thuyết.
Có lẽ thông tin sẽ không giữ lại, hotsearch chỉ lưu giữ được khoảng ba năm ngày, nhưng nếu là tác phẩm văn học thì chắc có thể sẽ ảnh hưởng nhiều người hơn?
Nghĩ đến thì phải làm.
Hôm sau, tôi vừa dậy đã bắt đầu viết.
Tôi viết mười chương truyện cho câu chuyện này.
Không ngoài dự đoán, rất ít người đọc.
Bọn họ có lẽ không thích câu chuyện nặng nề như thế….
Cũng phải, cuộc sống đã đủ mệt mỏi rồi.
Tại sao phải đọc tiểu thuyết nặng nề như thế chứ?
Nhưng tôi không ngờ, khi tiểu thuyết này hoàn thành, ảnh đế vừa mới nhận giải Tạ Tầm đến tìm tôi.
5.
Lúc tôi đọc tin riêng của Tạ Tầm, tôi còn tưởng mình bị hoa mắt.
Cho đến khi thấy một bên mặt của anh, tôi mới ý thức được đây là người thật.
Anh cầm quyển tiểu thuyết viết về Giang Hạ, hỏi tôi: “Hình tượng của nhân vật Giang Hạ là Giang Niệm Hạ đúng không?”
Tôi đáp: “Đúng thế.”
Tôi còn viết ngoại truyện về câu chuyện của tôi và Giang Niệm Hạ.
Tạ Tầm hỏi tôi: “Ngoại truyện là thật à?”
Tôi nói: “Đúng thế.”
Vậy là Tạ Tầm hẹn gặp tôi.
Anh trông còn gầy và đep hơn trên màn ảnh.
Hôm đó, anh kể cho tôi nghe câu chuyện của anh và Giang Niệm Hạ, cũng cho tôi xem tin nhắn giữa hai người.
Anh từng hỏi, Giang Niệm Hạ cần anh giúp đỡ không?
Nhưng Giang Niệm Hạ bảo, không cần.
Nói xong, Tạ Tầm cười khổ:
“Tôi còn muốn nói cho cô một bí mật riêng, thật ra tôi rất thích cô ấy. Cô ấy không chỉ là ánh sáng của cô mà còn là của tôi nữa. Tôi vốn định đợi có chút năng lực rồi mới tỏ tình với cô ấy, nhưng công việc ngày càng nhiều, cô ấy lại có bạn trai. Tôi rất… hối hận.”
“Sau này cô ấy độc thân, tôi từng tỏ tình với cô ấy nhưng bị từ chối, cô ấy bảo cảm ơn tôi đã thích cô ấy nhưng bây giờ cô ấy không có thời gian yêu đương… Sau này tôi mới biết lý do tại sao cô ấy không có thời gian yêu đương….”
Tạ Tầm hít sâu một hơi: “Sau đó tôi đã dùng mọi cách để đẩy người quản lý của cô ấy vào tù, tôi còn dùng một vài cách để tìm được người đã làm giả video của cô ấy, cũng gửi một vài chứng cứ cho cảnh sát, tôi cũng làm cho đạo diễn của chương trình kia không thể tìm được công việc… Nhưng những chuyện này đã quá muộn rồi…. Nếu có thể sớm hơn một chút thì tốt rồi.”
“Nếu như tôi có thể xuất hiện lúc cô ấy cần tôi thì tốt rồi.”
“Tôi bây giờ vẫn còn thích cô ấy.”
Nói xong, Tạ Tầm rời đi.
Không lâu sau, tôi đọc được tin Tạ Tầm muốn rời khỏi showbiz.
Tôi không ngờ, Ta Tầm chỉ mới là bắt đầu thôi.
Sau Tạ Tầm, có không ít người tới tìm tôi.
Bọn họ đều là bạn bè của Giang Niệm Hạ lúc cô ấy còn sống.
Có Lâm Dao, cô ấy nói cô rất hối hận vì không ra mặt cho Giang Niệm Hạ lúc ở chương trình, Giang Niệm Hạ là một người tốt.
Nếu có cơ hội, cô ấy muốn nói với Giang Niệm Hạ rằng: “Vẫn còn nhiều người thích cậu.”
Còn có người quản lý mới của cô ấy, chị kể trước khi Giang Niệm Hạ tự s-át một tuần từng hỏi chị, có phải cô ấy không có fan nào đúng không?
“Nếu có cơ hội, tôi muốn nói cho cô ấy rằng, sau này cô ấy sẽ có nhiều fan hơn… Nhưng mà cô ấy phải tồn tại cơ.”
Mấy hôm nay tôi cũng nghĩ rất nhiều.
Tôi đọc lại những tin nhắn giữa chúng tôi.
Tôi nghĩ, nếu có cơ hội, tôi sẽ nói gì với cô ấy nhỉ?
Tôi sẽ nói… Cuối cùng chị cũng trả lời tin của em.
Em vĩnh viễn ở cạnh chị.
Xin hãy đi trên đường hoa.
6.
Tôi đột nhiên có một suy nghĩ khác.
Tôi sẽ tạo ra một thế giới mới cho cô ấy.
Trong thế giới này, cô ấy có thể làm mọi thứ cô ấy muốn.
Người tốt có quả ngọt, kẻ ác phải chịu trừng phạt.
Chính nghĩa sẽ xuất hiện, cô ấy có được sự yêu thương, cũng được người khác yêu thương.
Tôi vừa nghĩ đến vậy, thế là viết ngay.
Tôi viết những tiếc nuối của mọi người vào.
Không khí của bộ truyện mới này không nặng nề như quyển trước, tôi dùng giọng văn mà mọi người thích viết lại nó.
Không biết có phải ảo giác của tôi không nhưng tôi cảm thấy…. quyển sách này cứ như là tôi và Giang Niêm Hạ cùng nhau hoàn thành.
Rất nhiều nội dung không biết nên viết thế nào nhưng tay tôi lại gõ chữ theo bản năng.
Kết thúc, tôi để Giang Niêm Hạ tự mình kể các hành vi phạm tội của Cố Lâm và Từ Nhiễm.
Viết xong, tôi định đăng liền.
Không ngờ tôi lại ngủ thiếp đi trên bàn.
Không biết qua bao lâu.
Ánh nắng sớm chiếu lên mặt tôi.
Tôi xoa xoa mắt, tỉnh dậy.
Phát hiện ba chữ cuối cùng dưới trang word.
“Cảm ơn em.”