15.
Lúc tôi mở mắt, xung quanh toàn một màu trắng.
Tôi ngẩng đầu thì nhìn thấy… Mưa Mặt Trời của thế giới này, còn có Kiều Tầm.
“Tỉnh rồi, chị Hạ tỉnh rồi!”
Mưa Mặt Trời cũng giống như kiếp trước vậy.
Kiều Tầm cũng thế.
Kiều Tầm thấy tôi tỉnh lại, vội chạy ra ngoài tìm bác sĩ.
Lúc biết tôi chỉ chấn động não nhẹ, chẳng qua do cảm xúc mạnh nên mới ngất lâu vậy thì thở phào.
Tôi nhìn Kiều Tầm và Mưa Mặt Trời, đột nhiên khóc.
Mưa Mặt Trời cười với tôi: “Chị có tin không, khi ý thức của chị quá mạnh, người ở thế giới kia sẽ cảm nhận được.”
Tôi há miệng, cuối cùng nói ba chữ: “Cảm ơn em.”
Mưa Mặt Trời lắc đầu cười.
Tôi nhìn Kiều Tầm: “Tạ Tầm?”
Kiều Tầm mím môi, cuối cùng cười: “Anh đến rồi.”
Khi anh vượt qua vách tường không gian đi vào thế giới song song,
Lại phát hiện em rất mạnh mẽ.
Anh đã xuất hiện lúc em cần anh, trở thành người giúp đỡ em như anh từng muốn.
Đứng tại thời điểm mà anh hối hận rất nhiều lần nói với em, có người quan tâm em, vẫn luôn có người yêu em.
Giang Niệm Hạ trong hiện thực đã chếc, Tạ Tầm sau khi rời showbiz cũng vì nhiều lý do mà không xuất hiện trước mặt công chúng nữa.
Nhưng bọn họ gặp nhau trong thời không song song, gặp nhau trong giấc mộng và tiếc nuối của một cô gái.
Chỉ cần không quên, rồi sẽ có ngày gặp lại.
Ngoại truyện 2: Giang Niệm Hạ
1.
Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Giang Niệm Hạ.
Là hình tượng của Giang Hạ trong tiểu thuyết.
Giang Hạ trải qua rất nhiều chuyện, cũng là những gì tôi đã từng trải qua.
Nhưng có môt vài chuyện chưa được nói đến.
Vậy để tôi kể câu chuyện cũ này lại lần nữa nhé!
2.
Lúc tôi còn bé, ba mẹ tôi đã ly hôn.
Tôi không có ấn tượng gì về ba tôi cả.
Chỉ nhớ mẹ mà thôi, bà là một người rất nghiêm khắc và tâm thần.
Bà ép tôi học đàn, ép tôi học múa, tôi kể tới đây chắc mọi người sẽ tưởng nhà tôi có điều kiện --- nhưng thật ra là ngược lại.
Mẹ tôi mỗi ngày phải làm hai công việc, buổi tối còn phải đi nhặt rác mới có thể trả đủ tiền cho tôi học lớp năng khiếu này.
Mẹ vốn rất đẹp.
Nhưng dưới sự tàn phá của cuộc sống, mái tóc đen bóng trở nên xơ xác, làn da trắng nõn cũng đen dần.
Tôi không biết tại sao mẹ phải làm như vậy, bởi vì nếu tôi không học những môn năng khiếu này thì cuộc sống của nhà chúng tôi sẽ khá ổn.
Cho đến một ngày, bạn học cùng lớp thấy mẹ đi nhặt rác.
Bọn họ cười ha ha, đồn khắp nơi, mẹ Giang Niệm Hạ là một người nhặt rác.
Lúc đấy là thời gian trẻ trâu, lòng tự trọng của tôi rất cao, biết rõ mẹ rất vất vả nhưng lai chỉ biết nói lời ác độc.
Nói với mẹ tôi không muốn học đàn, không muốn học múa, bà đừng đi nhặt rác nữa, mất mặt lắm.
Vốn tưởng mẹ sẽ khóc, không ngờ bà không khóc mà còn đánh tôi khóc.
Bà nói bà vì ba tôi, vì tôi nên mới buông bỏ giấc mộng của bà.
Bà nuôi nấng tôi như vậy mà sao tôi lại nói lời không lương tâm như thế?
Tôi muốn cãi lại nhưng khi thấy đôi mắt của mẹ.
Trong đôi mắt kia tràn ngập sự thất vọng và đau lòng mà tôi không chịu được.
Từ đấy về sau, tôi không phản đối bà nữa, đi trên con đường bà muốn.
Nhưng một người không tiền, không gia thế sao có thể ở trong showbiz dễ dàng được chứ?
Tôi bắt đầu tham gia mấy buổi tiệc rượu, chìm trong những đêm không thấy ánh sáng tương lai.
Sau đó mẹ mất rồi.
Sau khi bà mất, tôi mới biết bà bị ung thư dạ dày, còn không chịu trị bệnh.
Lúc tôi ở trong đoàn phim, bà không hề nói với tôi.
Chúng tôi ít gặp nhau, tôi không thể nào lừa bà để ép bà nói tình hình của mình với tôi được.
Trong di thư, bà viết tôi đừng tự trách mình.
Tiền chữa bệnh rất đắt, giữ số tiền đó để thực hiện giấc mơ giúp bà.
Mẹ của tôi là một người… vừa ích kỉ lại rất vô tư.
Chấp niệm này đã theo bà nửa đời.
Cho nên bà vì thực hiện giấc mộng này mà rời khỏi con gái duy nhất của bà.
Tôi cũng mất đi người thân cuối cùng.
Khi đó Cố Lâm đang đóng phim chạy vọt tới nhà tôi, ôm chặt lấy tôi đang khóc điên cuồng.
3.
Lúc đó tôi cứ tưởng đấy là sự cứu rỗi, không ngờ đấy chỉ là sự bắt đầu của ác mộng.
Cố Lâm không giống như tôi từng nghĩ.
Gã lộ thói hư tật xấu của mình.
Ví dụ như gã không có chí tiến thủ, thích chơi game, ở nhà chơi game cả ngày.
Ví dụ như gã thích tham gia tiệc rượu, không có tiền nhưng lại thích giả làm người có tiền, thậm chí gã còn đánh tôi lúc tôi cản gã tham gia mấy buổi tiệc rượu.
Tôi quyết tâm phải chia tay với gã.
Ai ngờ gã chụp ảnh của tôi, còn dùng chứng minh của tôi để vay tiền.
Gã nói với tôi:
“Cô quá ngu!”
“Cô mặt dày mới chịu để tôi chụp ảnh.”
Gã nói với tôi lời này xong thì lên giường với người có tiền khá.
Nhưng mà… Tôi ngu ư?
Tôi chỉ là… muốn đối xử tốt với người mình yêu mà thôi.
Nhưng tại sao lại thành như vậy chứ?
Lúc đầu tôi không dám báo cảnh sát, bởi vì khó lắm tôi mới đi được đến hôm nay.
Tôi không dám nghĩ, nếu như các fan hiện tại của tôi biết chuyện này thì sẽ thế nào.
Tôi cố gắng nhận vai, làm việc hết sức, chỉ hận một ngày không có thêm 24 tiếng nữa.
Sau đó lại bắt đầu lâm vào vòng lặp hối hận, tôi bắt đầu trách bản thân, trách cuộc đời, trách người mẹ đã mất của tôi.
Tôi cố gắng diễn bản thân vui vẻ thế nào với người đời, nhưng chỉ khi ở một mình, tôi mới biết bản thân thảm hại cỡ nào.
Tôi nghĩ đến những người thích tôi, trong lòng thầm nghĩ…
Nếu như ảnh chụp của tôi bị lộ, bọn họ biết thần tượng họ thích đã chụp ảnh riêng tư lúc yêu đương thì còn thích tôi chứ?
Cho đến một ngày, tôi lướt thấy một tin riêng trong tài khoản weibo của mình, cô ấy nói cô ấy thích tôi, muốn viết tiểu thuyết, muốn tôi diễn vai nữ chính của cô ấy.
Nhưng bố mẹ cô ấy không cho phép, bạn bè cười cô ấy, giáo viên cảm thấy cô ấy nghĩ rất lạ.
Thật ra vẫn có người thích tôi… đúng không? Thích tới mức muốn tôi diễn vai nữ chính cho phim của cô ấy.
Tôi cảm thấy ấm áp, lập tức đáp lại tin nhắn của cô ấy.
Cô gái nhỏ này rất đáng yêu, xem tin nhắn riêng của chúng tôi như kho cảm xúc.
Tôi cũng vui vẻ cổ vũ cô bé, dù sao vào giây phút tôi hoang mang, tôi cũng hi vọng có người giúp tôi một chút.
Sau đó cô ấy đến đoàn phim thăm tôi.
Tôi biết cô ấy đậu vào khoa văn của đại học A, còn biết ba mẹ cô ấy đã hiểu cô ấy hơn, tôi cảm thấy vui cho cô ấy.
….
Tôi cũng trả gần hết nợ.
Đây vốn là tin tốt.
Nhưng không ngờ tôi lại chuẩn bị đón nhận ác mộng lớn nhất đời mình.
Cơn ác mộng này bao phủ cả bầu trời, không thể thấy được chân trời ở đâu, càng khiến người tuyệt vọng hơn là lúc bạn sắp gặp được ánh sáng ban mai,
Lại bị vận mệnh buồn cười đá xuống hố sâu tối tăm.
Tôi không hiểu tại sao Từ Nhiễm lại ghét tôi như vậy.
Vậy nên cô ấy mới trực tiếp nói xấu tôi, còn nói cho tôi biết, cô ấy có ảnh chụp riêng tư của tôi.
Hỏi tôi đã chuẩn bị cho cơn mưa đá chưa?
Không lâu sau, tôi hiểu được.
Nguyên nhân ghét một người rất nhiều.
Có thể bắt đầu từ ghen tị, hoặc là vừa nhìn đã ghét bạn… Bắt đầu từ đủ loại nguyên nhân, nhưng mà tôi không hiểu được những nguyên nhân ấy.
Từ đó về sau.
Những người từng nói thích tôi bắt đầu mắng tôi.
Tình yêu của bọn họ rẻ mạt như vậy đấy.
Cùng lúc đó có không ít lời nói bẩn thỉu khiến tôi không chấp nhận nổi.
Có người mắng tôi là điếm thúi.
Có người bảo tôi rất là ghê tởm.
Có người hỏi giá một đêm của tôi là bao nhiêu?
Có người nói hắn đã xem rất nhiều diễn viên phim sếch nhưng không ai so được với tôi…
Bọn họ dùng ánh mắt và ngôn ngữ kinh tởm đó đánh giá, phê phán tôi.
Tôi không dám lên mạng, không dám ra ngoài.
…. Nhưng đó không phải là tôi mà!
Tôi báo cảnh sát.
Tôi giải thích.
Nhưng điều tra cần thời gian, lời nói của tôi không ai nghe lọt.
Tôi bị công ty ném cho một người quản lý không tốt… Chuyện sau đó, mọi người đều biết, tôi không kể nữa.
Tôi cứ như đắm chìm trong ác mộng.
Sau đó đi tới kết thúc.
….
Nhưng mà bạn không ngờ là tôi không rời khỏi thế giới này sau khi chếc đúng không?
Linh hồn của tôi bay giữa không trung.
Tôi thấy được tất cả sự thật được vạch trần sau khi tôi chếc, cả thế giới bắt đầu yêu tôi.
Tôi chỉ cảm thấy rất buồn cười và nhàm chán.
Tôi không khóc vì mình, cho tới một ngày, tôi đi tới bên cạnh Mưa Mặt Trời theo chỉ dẫn.
Tôi thấy cô ấy khóc và đau lòng cho tôi.
Tôi thấy cô ấy viết tiểu thuyết về tôi ---
Trong giây phút ấy, tôi nhận ra, tôi không thể đóng vai nữ chính của truyện cô ấy được nữa rồi, nước mắt vốn đã mất đi đột nhiên trào ra không ngừng.
Tôi đi theo cô ấy, gặp được Tạ Tầm.
Gặp Lâm Dao.
Gặp người quản lý mới của tôi.
Tôi lúc này mới phát hiện, cảm xúc của con người đôi lúc sẽ có vấn đề. Lúc bọn họ chìm vào trong bóng đêm thì sẽ không thấy được ánh sáng quanh mình.
Tôi của trước kia cũng vậy.
Mà khi tôi trở thành linh hồn, khi tôi mất đi sinh mạng, tôi dùng thị giác của người thứ ba nhìn bản thân….
Tôi đột nhiên hiểu được một chuyện.
Có lẽ bản tính của con người là ác.
Có lẽ con người đôi khi giẫm qua giới hạn được đặt ra.
Có lẽ trên thế giới này có rất nhiều chuyện bẩn thỉu mà bạn không thể chấp nhận được.
Nhưng chúng ta không sống vì những điều ấy.
Chúng ta sống vì những người yêu thương chúng ta, vì bản thân chúng ta.
Mong bạn dù đang trong thời điểm nào cũng đừng quên chuyện này.
Lúc Mưa Mặt Trời nói chuyện với họ, tôi nghĩ, nếu như có cơ hội thì tôi sẽ làm gì?
Tôi sẽ nói cho cả thế giới biết, tôi không làm gì sai cả,
Cũng làm cho người xấu nhận quả đắng.
Đáng tiếc, tôi đã chếc rồi.
Mưa Mặt Trời đang viết một tiểu thuyết mới.
Tôi thấy ý thức của mình bị hút đi, tôi nghĩ mình phải rời đi rồi nhưng không ngờ lại xuyên vào một quyển sách.
Tôi quên rất nhiều chuyện, trong đầu chỉ có những gì tác giả từng viết.
Tôi nổi điên dưới ngòi bút của cô ấy, đánh chém khắp nơi.
[HẾT]
=====================
Lời cuối của editor: Lúc đọc raw bộ này mình đã muốn edit nó dù biết có nhà đã nhận thầu. Bởi vì mình muốn gửi một câu chuyện về vấn đề tâm lý cho những người cần.
Mình biết lúc mọi người chìm trong bóng tôi, mọi lời an ủi và cổ vũ đã không quá quan trọng. Mình chỉ hi vọng rằng, các bạn có thể tìm thấy được ánh ban mai của mình trong đêm tối mịt mờ.
Mong rằng bạn, mình và chúng ta sẽ luôn sống thật tốt, dù cho thế giới này không tốt với chúng ta đi chăng nữa.
Nguyện bạn vẫn nhận ra, bên cạnh bạn lúc nào cũng có ánh sáng muốn níu kéo lấy bạn. Hãy ngẩng đầu lên và nắm lấy nó nhé!
Nguyện cả thế giới này, yêu thương chúng ta một chút chút thôi.