“Hà Hiển?”
Anh gần như quên mất người này.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại… đó là một người vô cùng nổi bật.
Hình như ngay từ đầu đã rất ghét Lục Dĩ Quyến, sở dĩ ở lại đoàn làm phim lại dưới thân phận là trợ lý của Lục Dĩ Quyến, nhưng trên thực tế không làm bất kì nhiệm vụ nào của một trợ lý, phần lớn thời gian đều bợ đỡ Tạ Sâm, bợ đỡ anh.
Trong giới giải trí, người quá kiêu ngạo quá ảo tưởng về bản thân như vậy không bao giờ ít.
Ấn tượng của anh với người này thực sự không nhiều.
Nhưng trong lúc này, Lục Dĩ Quyến đã lấy ipad ra, mở bài viết trên mạng kia, “Người viết bài biết rất nhiều chuyện, hiển nhiên là thường xuyên ở gần chúng ta, anh nghĩ xem, nếu không dù là bịa thì cũng không thể bịa ra nhiều thói quen của anh như vậy, anh xem, người này nói, anh học kịch bản rất nhanh, diễn viên khác kiểu gì cũng sẽ có lúc quên mất, à, cái này chắc là nói em, thế nhưng anh rất ít khi quên lời, cũng không thấy anh ôn kịch bản…”
Lục Dĩ Quyến tạm ngừng một chút, nhanh chóng lật sang trang khác: “Chỗ này, còn có, nói anh thích ăn cay, nhưng dễ bị nóng trong người, mỗi lần trợ lý xách rau xanh đến đều phải nhìn anh lạnh mặt… ồ, sau đó fan cuồng của anh kêu gào nam thần ngạo kiều nam thần manh manh tiện thể thắp nến cho Tiểu Hách…”
Gân xanh trên trán Dung Đình nảy lên, cuối cùng cướp đi ipad, nghiêm túc nhắc nở: “Nói trọng điểm.”
“Vầng.” Lục Dĩ Quyến ngoan ngoãn nghe lời, cẩn thận giải thích: “Nếu là người trong đoàn làm phim của chúng ta, phạm vi sẽ nhỏ hơn nhiều, dù sao không phải ai cũng có thể ngày ngày ở bên cạnh anh, hơn nữa bài viết bình luận phim mới nhất của anh hoàn toàn sao chép lời của em, người này có thể nhớ rõ ràng như vậy, chứng tỏ người này ngồi ngay cạnh em, nên mới có thể nghe rõ… Cho nên, anh thấy là ai?”
Dung Đình cũng không phải không cân nhắc lời của Lục Dĩ Quyến, chỉ là trong trí nhớ của anh không có quá nhiều không gian về Hà Hiển.
Giờ phút này, Lục Dĩ Quyến nói rõ ràng ý nghĩ của mình, Dung Đình cũng tự nhiên theo đó mà chú ý đến một bộ phận mấu chốt.
Hà Hiển là người duy nhất có thành kiến với Lục Dĩ Quyến.
Từ sự vô trách nhiệm cho đến ám hại.
Dung Đình nhíu mày, trầm tư: “Lúc trước tại sao em và Hà Hiển không hợp nhau? Có mâu thuẫn gì không?”
“Không có.” Lục Dĩ Quyến lập tức khẳng định, “Lúc vừa vào đoàn thầy Tống Phong Niên còn chưa nghỉ ngơi, bởi vậy phần lớn thời gian Hà Hiển đều ở bên đó, sau này thầy Tống đi, anh ta mới chính thức đến chỗ em.”
Dung Đình nhìn Lục Dĩ Quyến, anh không nghi ngờ, chung quy lấy tính cách của cậu, khả năng bất giác đắc tội người ta là quá nhỏ, “Vậy hắn ta có nói điều gì là lạ với em không?”
“Cũng không, chúng em trao đổi rất ít.”
Thật là quái lạ.
Dung Đình mở danh bạ trên điện thoại, một hồi lâu sau mới tìm được tên Tống Phong Niên.
Anh gọi điện.
“A lô? Em chào thầy, em Dung Đình đây ạ, thật ngại quá, đột nhiên lại quấy rầy thầy.”
Dung Đình đi ban công gọi điện thoại, Lục Dĩ Quyến ôm ipad, mở ra trang weibo mốc meo của mình.
Tâm trạng muốn tiếp xúc với xã hội, muốn biết thế giới bên ngoài đang ra sao đột nhiên trở lại trong người cậu, Lục Dĩ Quyến thậm chí còn cảm giác ngồi trong phòng bệnh rất nhàm chán.
Chán nản mở hết trang này đến trang khác, tùy tiện mở ra một bức hình xuất hiện trên trang chủ với tần suất cao nhất, tác giả là một họa sĩ manga nổi tiếng trên mạng, trong hình là một cp vô cùng nổi tiếng có liên quan đến Dung Đình, dưới cuối cùng là hình chibi của Dung Đình và Đào Nghiệp, hai người đứng sóng vai, vẻ mặt đầy mờ mịt, trên người là một con dấu xác thực to đùng.
Xem như là một loại mỉa mai với giới truyền thông.
Không ít fan của Dung Đình chia sẻ, kèm theo đó là những lời cảm khái đầy sung sướng.
Chỉ là, Lục Dĩ Quyến đột nhiên khó chịu.
Cậu yên lặng vào trang weibo của mình, do dự một chút, đăng trạng thái: “Ha ha, chờ anh bước vào giang hồ, làm mù ngàn vạn người.”
Đăng bài thành công.
Cùng lúc đó, Dung Đình cũng gọi điện thoại xong trở lại phòng bệnh.
“Dĩ Quyến.” Ánh nắng chiếu vào từ sau lưng anh, Dung Đình mỉm cười mang theo vài phần trêu tức, “Em chắc chắn không đoán được Tống Phong Niên nói gì.”
Lục Dĩ Quyến đầy đầu dấu chấm hỏi.
“Ngay sau khi em quay xong Hà Hiển cũng từ chức rời đi, hiện tại kí hợp đồng với tập đoàn giải trí Tân Nghệ.” Dung Đình đi đến chỗ ngồi của mình, thu dọn đồ đạc, “Còn có, trước khi em được chọn đóng vai Hứa Do, Hà Hiển từng thử vai, nhưng thất bại.”
“Thử vai? Thử vai gì?”
Dung Đình quay người lại, “Hứa Do.”
Không biết vì sao, cái tên này như đụng chạm đến một dây thần kinh nào đó dưới đáy lòng Lục Dĩ Quyến, cậu chỉ cảm thấy cả người hoảng hốt, nhưng rất nhanh, trong đầu đột nhiên tỉnh táo lại, đây là một nhân vật cậu biểu diễn.
Trầm mặc một lát, Lục Dĩ Quyến cười: “Sao anh ta có thể xứng được, Hứa Do là người rất sạch sẽ, mà Hà Hiển…. rất xấu.”
Lời nói có vẻ trẻ con, nhưng Dung Đình lại không hề để ý, anh còn phụ họa theo, rồi mới giải thích: “Hà Hiển tốt nghiệp từ một khoa diễn viên của một trường đại học không nổi tiếng, lang bạt ở Bắc Kinh nhiều năm, không tìm được đường nổi tiếng, nhưng vẫn có vài người bạn có tác dụng, nghe tin Tạ Sâm muốn quay phim liền lèo nhèo xin xỏ Tống Phong Niên được thử vai, Tống Phong Niên không cho qua liền nói sẽ không đóng phim nữa, muốn làm trợ lý của Tống Phong Niên, thấy thái độ của Hà Hiển rất tốt, thầy Tống lại đang bận rộn thiếu người nên liền cho Hà Hiển làm trợ lý giúp đỡ vài việc vặt, lại sau đó chuyển cho em.”
Lục Dĩ Quyến lúc này mới ồ lên, “Thảo nào anh ta ghét em thế, là em cướp vai của anh ta!”
“Sao lại nói là em cướp, vốn chính là của em.” Dung Đình vỗ vỗ đầu cậu, “Tự tin lên, Dĩ Quyến, không có ai so với em càng thích hợp trở thành Hứa Do, em đóng rất tốt.”
Được Dung Đình khẳng định, Lục Dĩ Quyến cười rạng rỡ: “Thật vậy ạ?”
Dung Đình đứng thẳng người, trả lời một cách trịnh trọng: “Thật.”
Tầm mắt hai người tiếp xúc lẫn nhau, Lục Dĩ Quyến cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy trong lòng, lẳng lặng hòa tan gì đó. Thẳng đến Lục Dĩ Quyến cảm giác ánh mắt của Dung Đình khiến cậu có chút… ngượng ngùng, cậu mới ho nhẹ một tiếng, chuyển đề tài câu chuyện: “Ơ, Dung ca, anh phải đi ra ngoài à?”
Đối phương đã dọn dẹp đồ đạc của mình.
Dung Đình cũng chậm chạp lấy lại tinh thần: “Ừ, biết đại khái ai là người đứng sau, còn có bên Thiệu Hiểu Cương, anh phải đi xử lý một chút… Em ở một mình có được không? Để anh gọi Tiểu Hách ở lại nói chuyện với em?”
Lục Dĩ Quyến tò mò: “Anh biết là ai làm?”
Dung Đình vừa đội mũ vừa trả lời: “Hà Hiển có thể ký vào Tân Nghệ, hơn phân nửa là vì lập công trong chuyện này, mấy năm nay Tân Nghệ vẫn cạnh tranh với Hoa Tinh, còn có… Tưởng Châu.”
Nhờ Dung Đình nhắc nhở, Lục Dĩ Quyến mới nhớ ra, Tưởng Châu vốn là người đứng đầu của Tân Nghệ, từng bồi dưỡng ảnh đế Mạnh Phi Phàm cho Tân Nghệ, có thể nói địa vị giang hồ lớn hơn Hoa Tình rất nhiều, cũng quả thực có thực lực làm ra chuyện này.
Lục Dĩ Quyến thấy rõ được Dung Đình cười lạnh, nhưng không biết tại sao, cậu chẳng những không thấy Dung Đình đáng sợ mà còn… nhiệt huyết hơn.
“Vậy sư ca cố gắng!!”
Cậu nắm tay thành nắm đấm làm động tác cổ vũ, Dung Đình cố gắng điều chỉnh thành trạng thái nam thần cuối cùng không giữ được, trước khi đeo khẩu trang, anh cười: “Chờ anh quay về.”
–
Nếu tìm được người đứng sau, thế bị động của Dung Đình triệt để được cải thiện, không lâu sau, trên mạng liền có tin Tưởng Châu bước vào giới điện ảnh từng bị người bao, chứng cứ đâu ra đấy, thật không giống như nói bừa.
Lục Dĩ Quyến đương nhiên không bỏ qua, cậu gần như ngay lập tức nhắn tin cho Dung Đình: “Bị người bao? Có thật không anh?”
Lúc đó, Dung Đình đã trở lại Thượng Hải, tiếp tục quay phim theo kế hoạch, bởi vậy tiếng sau mới trả lời lại bằng một tin nhắn thoại: “Thật.”
Lục Dĩ Quyến sốc, hơn nữa lại càng tò mò: “Thế sao mà anh biết được?”
Lúc này Dung Đình đổi sang đánh chữ: “Trong giới rất nhiều người biết, Tưởng Châu có một lần say rượu chính miệng nói ra.
“……” Quả nhiên họa từ miệng mà ra.
Khi trên mạng rúng động vì chuyện của Tưởng Châu, hoàn toàn không kém scandal “Đồng tính luyến ái” của Dung Đình, bệnh tình của Lục Dĩ Quyến cải thiện bằng tốc độ ánh sáng, các bác sĩ tâm lý không ngừng cảm khái chưa từng thấy bệnh nhân trầm cảm nào vui vẻ như vậy, vì thế trục xuất cậu khỏi bệnh viện.
Lục Dĩ Quyến = =|||||
Dù sao cũng phải thừa nhận, bệnh mất ngủ của Lục Dĩ Quyến chưa giảm bớt, liều thuốc cũng chưa giảm. Chỉ vì bệnh nhân bắt đầu chủ động điều chỉnh cảm xúc của mình, không cần sự theo dõi của bác sĩ, đồng thời các bác sĩ cũng cho rằng hoàn cảnh xã hội có lợi cho Lục Dĩ Quyến nhận thức bản thân hơn, bởi vậy cho phép cậu trở lại trường.
Tháng , cây bạch dương nở hoa khắp đất trời Bắc Kinh, mùa thiên tai lại đến.
Trong phòng dưới đất nơi nơi đều là màu hoa trắng, gió thổi tới lại rơi lả tả, Lục Dĩ Quyến cảm giác chỉ cần mở miệng ra thì miệng đầy hoa, thật sự không thể chịu đựng nổi.
Mặc dù vậy, cậu vẫn ngập tràn hưng phấn cùng các bạn học suy đoán giải thưởng Kim Long của Hongkong sẽ thuộc về ai.
“Năm trước Liên Thành không được giải Kim Ngưu của Đài Loan nào, tớ thấy vì cho bằng bạn bằng bè, giải Kim Long cũng sẽ không trao cho Liên Thành.” Nói chuyện là bạn cùng phòng Tôn Hào của Lục Dĩ Quyến, gia cảnh vô cùng tốt, thường bị mọi người trêu gọi là Tôn Thổ Hào.
Lục Dĩ Quyến lắc đầu, cậu nghe được rất nhiều chuyện từ Dung Đình, bởi vậy nhắc nhở mọi người: “Năm ngoái tốt xấu gì Bạch Oanh cũng được đề cử ảnh hậu cho Kim Ngưu, năm nay có khi sẽ cầm được cúp của Kim Long, chung quy năm nay diễn viên có thể cạnh tranh cũng cô không nhiều.”
Triệu Tuyết Huyên gật đầu phụ họa: “Bạch Oanh trong phim quả thực diễn rất tốt, tạo hình lại đẹp, nhìn như nữ thần.”
Cô vừa nói các nam sinh liền kêu ầm lên, Bạch Thần quả thực rất cuốn hút, trong Liên Thành còn có một cảnh thân thiết khá dài, tuy rằng không phải cùng Dung Đình khiến rất nhiều fan tiếc nuối, nhưng nó hoàn toàn không ảnh hưởng đến tình yêu của các nam sinh.
Triệu Tuyết Huyên nghe bọn họ kêu gào, trợn trắng mắt, cuối cùng tiếp tục phân tích: “Nhưng tớ cảm giác Bạch Oanh chưa chắc đã được giải… Nhiều năm như thế, Dung Đình hẳn cũng nên trở thành ảnh đế một lần.”
Cô vừa dứt lời, tiếng thét lập tức chuyển từ nam sinh thành nữ sinh, Hạ Cừ kêu to nhất: “Tớ cũng thấy thế!! Vốn rất nhiều người đều đặt cửa Tưởng Châu, Tưởng Châu quả thực chính là tình yêu lớn của giải Kim Long, lần đầu tiên đóng phim liền được giải nam phụ, quá đỉnh! Tiếc là lúc này lại bị dính tin đồn, Kim Long còn có thể được? Quá tởm.”
Lục Dĩ Quyến vốn không ôm hy vọng gì với Dung Đình nghe đến đây cũng trở nên hưng phấn.
Tuy rằng vấn biết nhà sản xuất của Liên Thành chỉ chạy giải cho Bạch Oanh, nhưng giải Kim Long cũng không phải do đoàn làm phim thao túng.
Thực lực của Dung Đình đã được khẳng định từ mấy năm nay, scandal của Tưởng Châu lại xảy ra không đúng lúc… còn lại chỉ có vài nhân vật tép riu, biết đâu giải Kim Long sẽ bỏ qua Bạch Oanh mà làm trọn vẹn giấc mộng ảnh đế của Dung Đình?
Ban đêm.
Tòa nhà Trung Tâm Văn Hóa của Hongkong, đèn đuốc rực rỡ.
Lục Dĩ Quyến lo sợ bất an ngồi trước máy tính đợi nửa giờ, rốt cục nghe được tên gọi “Dung Đình”.
Cậu lập tức tràn ngập tinh thần.
Cửa xe được bảo vệ mở ra, Dung Đình mới chỉ đưa một chiếc chân dài của mình ra đã có thể nghe được tiếng hét chói tai từ xung quanh.
Tây trang dior homme được đặt riêng, thân hình cao lớn, cùng với nụ cười thẳng về phía màn hình.
Lục Dĩ Quyến ngồi trước máy tính… nhìn không rời mắt.
–
Cây bạch dương: Dương Nhứ (杨絮) là một loài cây thuộc chi dương nhánh Populus adenopoda – Dương Trung Hoa. Hoa nở vào đầu mùa xuân, thành cụm hoa đuôi sóc màu trắng, rụng xuống tạo thành thảm rất đẹp, có nhiều công dụng. Đặc biệt được trồng làm cây cảnh độ khó chịu không kém gì cây hoa sữa lúc nở hoa ở nước ta ~