Ảnh Đế Thành Song

chương 32

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người đi thảm đỏ đêm nay với Dung Đình chính là người được nhắc đến nhiều nhất trong danh sách đề cử — Bạch Oanh, cô mặc một chiếc váy dài được thiết kế bởi hãng thời trang Elie Saab, cổ chữ v khoét sâu lộ ra da thịt trắng nõn trước ngực, dáng người Á Đông khiến cho cô càng thêm nhỏ nhắn mềm mại. Tạo hình cổ điển của cô kết hợp với hình tượng thân sĩ của Dung Đình đứng cạnh nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, cô ưu nhã đứng cạnh Dung Đình cùng chụp ảnh, hai người dựa sát gần nhau, mỉm cười với để các phóng viên truyền thông chụp ảnh chung.

Lục Dĩ Quyến thề, đây chính là cặp đôi đẹp nhất trong ngày hôm nay.

Quả nhiên, khi bọn họ song song bước trên thảm đỏ, đám người xung quanh lập tức thét chói tai, đèn flash lóe sáng liên tục, không khi nháy mắt lên tới đỉnh điểm.

Người dẫn chương trình Hồ Giai Lương cũng phất tay chào bọn họ từ xa, mời hai người ký tên, chụp ảnh chung, sau đó nhiệt tình tán thưởng: “Bạch Oanh, hôm nay em thật sự rất đẹp!”

Bạch Oanh cầm mic, cười nhẹ, cô trả lời đầy hài hước: “Cảm ơn chị Giai Lương, cũng cảm ơn Dung Đình đã làm nền khiến em càng thêm xinh đẹp.”

Hồ Giai Lương cũng khẽ cười mấy tiếng: “Bé Bạch Oanh ngày xưa được người xem yêu thích nay đã trưởng thành, nhưng vẫn đáng yêu như ngày nào.”

Nam thần nữ thần đứng chung với nhau, quả thực chính là minh chứng sống cho từ “Xa không thể với tới”. Trên màn ảnh, Dung Đình chỉ hơi gợi lên khóe miệng, đến khi Bạch Oanh nói mới liếc nhìn cô đầy thân mật.

Nhưng chỉ cái liếc mắt này cũng đủ đến các fan của hai người trên weibo điên cuồng cắt xuống làm thành ảnh động.

Nhưng Lục Dĩ Quyến biết hai người ngầm ở chung như thế nào, hoàn toàn không bị diễn xuất của hai người lừa dối, cậu chỉ để ý đến mình Dung Đình.

Nhờ nhiều năm tôi luyện, khác với Bạch Oanh còn thấy được cô đang cố gắng giữ bình tĩnh, Dung Đình nhìn có vẻ thong dong, vừa không thấy đắc chí vì được đề cử, cũng có sự vui vẻ đúng mức.

Lục Dĩ Quyến mở nhóm fan của Dung Đình, mọi người suy nghĩ không khác cậu là bao, đều cảm giác thần tượng của mình rất xui xẻo, đầy mặt “thấy được” hồng trần.

Nhưng mặc dù fan nhà mình đau lòng cỡ nào, truyền thông đều không chịu bỏ qua cho Dung Đình, người dẫn chương trình nhanh chóng đem đề tài từ Bạch Oanh đến Dung Đình: “Dung Đình là bạn cũ của giải Kim Long chúng ta, cũng không chỉ một lần lấy được đề cử ảnh đế, thế nào? Lần này anh đến có tâm trạng gì khác không? Anh nghĩ khả năng mình được giải là bao nhiêu?”

Hồ Giai Lương cười đầy vô hại, nhưng Lục Dĩ Quyến lại tức giận đến chửi ầm lên.

Về phần Dung Đình, có lẽ là bị chê cười quen, trả lời vấn đề này cũng có bài của mình: “Tôi rất cảm kích khi được sự thưởng thức của các vị giám khảo, được đến đề cử đã là sự khẳng định của các giám khảo đối với tôi, về phần có được giải hay không, còn phải xem duyên phận.”

Nói xong anh hơi gật đầu cười với Hồ Giai Lương, so với đối phương làm bộ vô tội, thái độ của Dung Đình thản nhiên để người ta khâm phục.

Chung quy thời gian phỏng vấn trên thảm đỏ rất ít, Hồ Giai Lương có thể “làm khó dễ” không nhiều, Dung Đình nhanh chóng được bỏ qua, cùng Bạch Oanh đi vào trong khán phòng.

Vừa thoát khỏi máy quay, Bạch Oanh liền trở về nguyên hình, cô tựa vào vai Dung Đình cười trộm: “Miệng lưỡi mấy người này đúng là chua loét… Nhưng mà kỳ thật hôm nay anh có rất lớn hy vọng được giải nha!”

Dung Đình bình tĩnh tránh sang một bên, sau đó rút tay mình ra khỏi tay Bạch Oanh: “Chuẩn bị tốt lấy ảnh hậu của cô là được.”

Bạch Oanh bĩu môi, hiển nhiên đã quen với việc Dung Đình không nhìn mị lực của cô, “Lát nữa anh chúc mừng em cũng không muộn.”

Hai người trao đổi vài câu với người đại diện của mình, sau đó tìm đến các thành viên khác trong đoàn làm phim, cùng nhau ngồi xuống.

Chờ đợi lễ trao giải tẻ nhạt bắt đầu.

Sở dĩ nói tẻ nhạt là vì giải Kim Long của Hongkong từ người dẫn chương trình đến người công bố giải thưởng phần lớn đều nói tiếng Quảng Đông, Bạch Oanh và Dung Đình đều không hiểu nên chỉ có thể tự tìm việc vui.

Giải Kim Long khác với giải Kim Ngưu. Giải Kim Ngưu bao quát toàn bộ nền điện ảnh Hán ngữ, trong khi giải Kim Long lại có nghiêm khắc hạn chế khu vực, nhờ có Liên Thành là do Hãng Truyền thông Rạng Đông của Hongkong hợp tác phát hành với Hãng phim Tinh Vũ, thêm đạo diễn Lâm Dung là người Hongkong nên mới có thể vào vòng trong.

Đương nhiên, nó cũng khiến khả năng giành được giải thưởng của Bạch Oanh cao hơn.

Thấy được Liên Thành đã bắt được giải giành cho kịch bản hay nhất, hiệu ứng hình ảnh xuất sắc nhất, phim hay nhất vào trong túi, nữ chính xuất sắc nhất cuối cùng cũng không thể nghi ngờ mà dừng trên người Bạch Oanh.

Nhìn trên vũ đài, người kia rõ ràng giây trước còn vui vẻ thảo luận cùng mình trao giải kết thúc sẽ đi ăn tiệc mừng giờ đang tỏ vẻ kinh ngạc sung sướng đến mức hôn môi cúp nhảy nhót, sau đó hốc mắt đỏ bừng nghẹn ngào nói mình vui vẻ và cảm kích tới cỡ nào.

“Tôi chưa từng nghĩ đến có thể có được vinh dự này, bởi vì có rất nhiều tiền bối mà tôi tôn kính càng xứng đáng được giải thưởng này hơn.” Nước mắt tràn ra trên khóe mi của Bạch Oanh, dù đang khóc nhưng cô vẫn vô cùng xinh đẹp quyến rũ, “Tôi xin chân thành cảm ơn các vị giám khảo đã khẳng định sự cố gắng của tôi, xin cảm ơn đạo diễn Lâm Dung, trong bộ phim này ông đã chỉ đạo cho tôi rất nhiều…”

Nghe Bạch Oanh nói lời cảm ơn cô đã chuẩn bị tốt, Dung Đình lại chỉ cảm thấy vô vị.

Anh vẫn nhớ rõ cảm giác lần đầu tiên mình đi trên thảm đỏ, lần đầu tiên được đề cử, cảm giác chờ mong cùng lo sợ bất an.

Nhưng thời gian càng lâu, loại cảm giác này càng nhạt, thậm chí đến bây giờ anh đã học được thờ ơ.

Lục Dĩ Quyến nhìn chằm chằm màn hình, khi Bạch Oanh nhắc tới Dung Đình, máy quay phối hợp chiếu đến anh, anh ngồi ngay ngắn, lưng tây trang phẳng phiu cho thấy chủ nhân không hề thả lỏng, mà khuôn mặt góc cạnh kia cũng mỉm cười khéo léo khi máy quay quay đến.

Chỉ là……

Lục Dĩ Quyến nhanh chóng ấn pause, tua lại về phía trước.

Tuy chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Lục Dĩ Quyến vẫn thấy đến ngay trước lúc đó Dung Đình mang theo vẻ đạm mạc bàng quan.

Cho nên, anh ấy không vui sao?

Lục Dĩ Quyến nhanh chóng cầm lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Dung Đình: “Lễ trao giải chán lắm hả anh?”

Kỳ thật cậu không chắc Dung Đình có nhìn thấy tin nhắn này không, dù sao đây là một buổi lễ lớn, Dung Đình hẳn là sẽ không mang điện thoại theo người.

Nhưng.

Khi Lục Dĩ Quyến đang miễn cưỡng an ủi bản thân không cần hy vọng đối phương sẽ trả lời, trên màn hình trực tiếp, Bạch Oanh vừa lúc cảm ơn Dung Đình: “Tôi cũng vô cùng cảm ơn anh Dung Đình, kỹ xảo biểu diễn của anh ấy thực sự rất cao, đóng phim với anh ấy vô cùng vui vẻ, trong lòng em, anh hoàn toàn xứng đáng là ảnh đế!”

Cùng với tràng pháo tay của người xem, màn hình cũng chiếu đến Dung Đình.

Khiến mọi người bất ngờ là, người vốn có hình tượng trưởng thành như Dung Đình lúc này lại đang cầm di động hướng về phía Bạch Oanh trên đài mà chụp ảnh!

Nhóm fan của Dung Đình cũng đang nhìn trực tiếp lập tức nổ tung trời.

Quan hệ của Dung Đình và Bạch Oanh thân mật như thế từ lúc nào! Một người ở trên đài trắng trợn “thổ lộ”, Bạch Oanh nói tới nói lui đều có ý đối đầu với giám khảo của Kim Long, người kia thì ở dưới khán đài không những nhìn chăm chú không rời mắt mà còn chụp ảnh!

Người khác chụp ảnh không có gì ngạc nhiên, nhưng người chững chạc bình tĩnh như Dung Đình lại hoàn toàn không có khả năng làm ra chuyện này!

Chẳng lẽ anh muốn ghi lại thời khắc Bạch Oanh “phong hậu” sao?

Các chuồn chuồn sung sướng ảo tưởng, các fan cp hai người lại kích động cắt ảnh động, trên weibo, dù là người không chú ý đến Dung Đình cũng không khỏi tò mò quan hệ của Dung Đình và Bạch Oanh. Chẳng lẽ phim giả tình thật? Nghĩ như vậy cảm giác không khí giữa hai người quả thực rất ái muội!

Các fan đã sớm quẳng tin đồn đồng tính lên chín tầng mây.

Mọi người chỉ quan tâm đến cặp đôi kim đồng ngọc nữ này thực sự có yêu nhau hay không!

Nhưng Dung Đình dường như không hề nghĩ đến hành động của mình sẽ mang đến hậu quả gì, dù cho phát hiện máy quay đến đây, anh cũng không bỏ di động xuống mà thong dong phất tay, nụ cười trên môi lập tức hóa giải sự đáng ngờ trong hình ảnh này, chỉ còn sự vui mừng cho đồng nghiệp.

Nhưng mà, đây là lần thứ hai, Lục Dĩ Quyến cảm giác, cậu và Dung Đình, dường như cách nhau rất xa mà cùng nhìn về nhau.

Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.

Lục Dĩ Quyến vội vã cầm lấy, trong thông báo mới hiện lên tên của một người.

Dung Đình.

Chính là ảnh vừa nãy anh chụp!

Từ góc độ của anh, vũ đài rất xa, Bạch Oanh cũng rất nhỏ bé, không gian hoa lệ lại xa xôi đến mức tựa như một giấc mộng.

Vài giây sau, một tin nhắn mới lại gửi đến.

“Cũng không tệ lắm.”

Không nằm ngoài dự đoán của các phương tiện truyền thông, giải Kim Long thà rằng đem giải thưởng cho một diễn viên mới đóng vai đầu tay trong một phim về đề tài tình cảm học đường – Phàn Vân, cũng không khiến Dung Đình hay Tưởng Châu lấy được giải thưởng nào… Dung Đình đã quen, huống hồ nó cũng không nằm ngoài sự vận tác của phía sản xuất, nhưng Tưởng Châu lại tức giận không thôi.

Công ty đã ném vào không ít tiền mới đưa gã từ danh sách đề cử nam phụ nhét vào hàng nam chính, năm nay nam phụ lại cạnh tranh quá lớn, thêm cả năm ngoái gã đã lấy được giải thưởng dành cho nam phụ, không thể có chuyện liên tục được giải thưởng, vì thế Tân Nghệ mới dùng hết mọi quan hệ hy vọng gã có thể dành được ảnh đế. Cứ như thế, Tưởng Châu mới đứng vị trí hàng đầu trong đội ngũ các nam diễn viên xấp xỉ tuổi mình.

Ai ngờ được, Dung Đình lại chọn ngay trước thềm giải Kim Long tra được Tưởng Châu là người phía sau, tiện thể bôi đen gã?

Sau khi lễ trao giải kết thúc, làm người thắng lớn nhất đêm nay, cả đoàn làm phim của Liên Thành đứng ở cổng lớn bưng lấy cúp chụp ảnh chung, Tưởng Châu đứng ở chỗ tối nhìn Dung Đình một hồi thẳng đến khi người đại diện liên tục thúc giục gã mới rời đi.

Từ xưa đầu trọc đâu sợ bị túm tóc, trai cò đánh nhau nào biết có ngư ông phía sau chờ hưởng lợi?

Dung Đình một lần nữa thất bại ở giải Kim Long, một lần nữa khiến vô số chuồn chuồn oán giận lại đau lòng, nhưng đối với Dung Đình lại hoàn toàn không có chỗ xấu nào.

Phàn Vân lấy được ảnh đế không lấy được trang đầu của cánh truyền thông, Dung Đình hàng năm thua cuộc lại được các tạp chí lớn bợ đỡ, thứ nhất là khen anh mấy năm gần đây kỹ xảo biểu diễn ngày càng tiến bộ, doanh thu phòng vé chính là khẳng định lớn nhất với anh, thứ nữa là khen biểu hiện của Dung Đình trong lễ trao giải, tán dương anh “không quan tâm hơn thua”, so với hai năm trước truyền thông đồng lòng châm chọc khiêu khích, năm nay thái độ quả thực vô cùng hiền lành.

Người trong giới đoán được, hơn phân nửa là vì scandal đồng tính luyến ái lần trước nên giờ truyền thông mới thỏa hiệp và thoái nhượng như thế.

Nhưng với phần lớn các fan không nhìn ra được chuyện này, cơ bản đều đang vui mừng nghênh đón “mùa xuân” mới trong sự nghiệp của Dung Đình, mà trong thời khắc vui mừng này, một tin tức giật gân khác cũng sinh ra.

Vì uống thuốc, chất lượng giấc ngủ của Lục Dĩ Quyến đã tốt hơn rất nhiều, thế nhưng độ khó để rời giường lại tăng cao đến chóng mặt.

Thứ , Lục Dĩ Quyến mở mắt cũng đã là h, hai tiết học trước đều bị cậu ngủ qua, thế nhưng tiết thứ – là tiết học của cô chủ nhiệm, dù muốn ngủ cậu cũng không dám.

Nhanh chóng nhảy khỏi giường, Lục Dĩ Quyến vừa đánh răng vừa mặc quần áo, phút sau liền ăn mặc chỉnh tề túm túi sách xông ra phòng ngủ.

Tiết học bắt đầu từ h, chạy đi mua một chiếc sandwich và sữa, căn hai miếng, Lục Dĩ Quyến chạy vào phòng học.

Đến khi vào thang máy cậu mới dám cúi đầu xem đồng hồ, may quá… còn phút nữa.

Lấy màn hình điện thoại để sửa sang đầu tóc, đến khi Lục Dĩ Quyến đi vào phòng học cũng đã không nhìn ra sự luống cuống lúc mới rời giường.

Thế nhưng…

Tại sao mọi người vẫn nhìn cậu??

Lục Dĩ Quyến đi vào từ cửa sau, lại phát hiện hơn phân nửa lớp xoay người lại, không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm cậu, có vài nữ sinh còn đang thì thầm gì đó, nhưng mắt vẫn nhìn cậu.

Sandwich dính vào miệng? Sữa rớt xuống quần áo??

Lục Dĩ Quyến lấy di động ra nhìn… Hoàn toàn bình thường mà?

Cuối cùng không chịu nổi nữa, cậu hắng giọng, chào mọi người: “Khụ, hôm nay tớ có chỗ nào không bình thường à?”

Mọi người nhìn nhau, nhưng không ai trả lời.

Lục Dĩ Quyến cuối cùng hết cách, đành phải túm lấy bạn cùng phòng ngồi gần nhất hỏi: “Đến cùng làm sao vậy?? Tại sao ai cũng nhìn tớ?”

Tôn Hào xấu hổ gãi gãi đầu: “Chuyện là, phim Đồng Độ Sinh của đạo diễn Tạ Sâm được đề cử liên hoan phim Cannes, có diễn viên tên là Lục Dĩ Quyến… Trùng tên với cậu à?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio