Chương : Gặp gỡ
Hai người cười nói suốt dọc đường tới khu Tây. Khi họ tới vẫn còn sớm, chắc khoảng bảy giờ tối, Tưởng Nghị đỗ xe xong đi cùng Lăng Hàm tới con phố ẩm thực cách đó không xa.
“Tôi biết có một nhà hàng tư, do vợ của một người trong giới mở, đồ ăn ngon lắm...” Tưởng Nghị thao thao bất tuyệt giới thiệu, nước miếng chảy ròng ròng.
Lăng Hàm cười: “Tôi nhớ cậu nói cậu có thể chất dễ mập, ngon như thế, coi chừng mập đấy.”
Câu nói này khiến Tưởng Nghị rầu rĩ vô cùng, thế nhưng mặt trời nhỏ vẫn là mặt trời nhỏ, nhanh chóng bừng bừng hứng khởi trở lại: “Khó khăn lắm mới vào được ‘Kế hoạch nhền nhện’, có thể nào cũng phải ăn mừng đã.”
Lăng Hàm bóc trần cậu ta không hề khách sáo: “Cậu chỉ muốn mượn danh nghĩa để ăn thôi.”
Tưởng Nghị vênh bản mặt tươi cười: “Ai thèm quan tâm, ăn trước đã.”
Hai người đi ăn tối trước, Tưởng Nghị rất phấn khích, luôn miệng nói mình được chọn vào “Kế hoạch nhền nhện” không dễ dàng gì, Lăng Hàm thật lòng mừng cho cậu ta, cũng than thở một câu: “Không biết lần này tôi có vào được không.”
Tưởng Nghị rất kinh ngạc: “Cậu cũng muốn vào ‘Kế hoạch nhền nhện’ hả? Tốt quá rồi, như thế chúng ta có thể cùng nhau quay phim.”
Nhìn đôi mắt to chân thành của Tưởng Nghị, Lăng Hàm ấp úng một hồi, hơi hối hận vì mình nói lỡ lời. Có vào đoàn phim “Kế hoạch nhền nhện” hay không vẫn chưa quyết định, hơn nữa do Chu Thành mời cậu tới, nhân tố không chắc chắn quá nhiều, bây giờ nói ra e là quá sớm.
“Không đúng mà, tôi không gặp cậu ở hội nghị trù bị...” Tưởng Nghị phản ứng kịp, cậu ta nhìn cậu với vẻ kinh ngạc: “Cậu vào nhóm dự án bao giờ vậy? Ai giới thiệu thế?”
Lăng Hàm khó mở lời, không thể nói là Chu Thành mời đúng không, chỉ có thể ăn miếng cá rồi lấp liếm một câu: “Anh Vĩnh nhắc qua với tôi, vẫn chưa chắc chắn...”
Tưởng Nghị khá rộng lòng, căn bản không chú ý đến thái độ sai sai của cậu, trong đầu chỉ nghĩ tới việc hai người đều có thể đóng bộ phim điện ảnh to nhất mà GMG đầu tư, sau này lúc quay phim có thể đùa giỡn cùng nhau, cũng chẳng truy hỏi gì nữa. Mà Lăng Hàm thấy cậu ta không truy hỏi mới thở phào.
Khi Tưởng Nghị kể cho cậu nghe về trải nghiệm nhiều lần tự ứng cử bản thân với các sếp lớn, đợi người ta đến khi trời sáng, không hiểu sao Lăng Hàm thấy có phần chột dạ. Thứ mà người khác phải cố gắng lắm mới lấy được thì mình có thể đạt được rất dễ dàng...
Lăng Hàm cảm thấy không tự nhiên lắm nên không tiếp lời, chỉ nghe Tưởng Nghị lầm bầm kể rất nhiều chuyện liên quan đến “Kế hoạch nhền nhện”.
Khi thời gian cũng vừa vặn, hai người ăn cơm xong, ra khỏi nhà hàng riêng, chậm rãi đi về phía quán bar cao cấp có tên “Gặp gỡ”.
“Đi thôi, vào đó high!” Tưởng Nghị phấn khích đi vào quán bar.
Lăng Hàm nhìn ánh đèn neon rực rỡ giữa bầu trời đêm mà đột nhiên nhớ tới những chuyện đã xảy ra giữa cậu và Lục Tư Nguyên ở quán bar, không khỏi khựng lại.
... Những ngày này, anh có ổn không?
Vẫn đang giận à?
Có khi nào rất bận?
“Đi thôi!”
Tiếng gọi của Tưởng Nghị khiến Lăng Hàm hoàn hồn, vội vàng lắc lắc đầu để xua những hình ảnh đột nhiên bật ra ấy khỏi đầu, thanh tẩy tất cả phiền muộn. Cậu đến chơi cơ mà, không nên để chuyện không vui quẩn quanh mình.
Trang hoàng bên trong quán bar rất có cảm giác nghệ thuật, cũng rất đặc biệt, bất kể là ánh sáng hay hiệu ứng âm thanh đều tuyệt vời. Sàn nhà và tường màu xám lạnh, quầy bar và ghế dài mang hơi hướm hiện đại, vừa tiện lợi vừa không có vẻ đông đúc.
Trong sảnh lớn đầy người ra người vào, ai cũng tươi tắn lộng lẫy, trong đó lẫn cả vài gương mặt quen thuộc của giới giải trí.
“Đây là nơi người trong giới thường xuyên lui tới, người bình thường không dễ gì tìm được đâu, yên tâm mà chơi đi.” Tưởng Nghị ghé vào tai cậu mà nói.
Âm nhạc đinh tai nhức óc, DJ người da màu trên sân khấu mặc áo T-shirt trắng, chỉnh tiết tấu tới mức máu sôi sục, không ngừng lay động cơ thể.
Lăng Hàm lâu lắm rồi không thấy khung cảnh nào náo nhiệt như thế, tâm trạng bỗng chốc cũng high theo.
Dọc đường có người chào hỏi Tưởng Nghị, thấy Lăng Hàm cũng chào một câu, Lăng Hàm đáp lại từng người.
“Anh Tưởng Nghị!” Một cậu bé trẻ tuổi đeo kính bước tới, nhìn thấy Tưởng Nghị mà hai mắt sáng ngời, phấn khích gọi tên cậu ta.
“Xuân Xuân!” Tưởng Nghị chú ý tới cậu bé này, phấn khởi đáp lời: “Em cũng ở đây à?”
Lăng Hàm cảm thấy chàng trai này có vẻ quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.
Chàng trai tên Xuân Xuân kia đưa mắt từ phía Tưởng Nghị chuyển qua Lăng Hàm, hai mắt càng sáng hơn, hai tay ôm mặt như trạng thái mừng vui của fan gặp thần tượng: “Trời ạ, anh Lăng Hàm cũng tới hả!”
“Đúng vậy.” Tưởng Nghị cười: “Cậu ấy là người bận rộn lắm đấy, hôm nay hiếm lắm mới được lúc ra ngoài chơi.”
Xuân Xuân ghé tới nồng nhiệt chào hỏi Lăng Hàm: “Lần trước quay phim xong cũng không gặp được anh nữa, anh Lăng Hàm, anh nổi nhanh ghê! Còn tưởng anh đã quên bọn em rồi!”
Lăng Hàm vẫn không nhớ nổi đã gặp cậu ta ở đâu nhưng không tiện nói thẳng, vội vàng cười bảo: “Sao thế được.”
“Đi thôi đi thôi.”
“Đi nào, hôm nay là sinh nhật đạo diễn Tập, chúng ta tụ tập ở đây đúng là duyên phận. Anh Tưởng Nghị, anh Lăng Hàm, hôm nay nói thế nào cũng phải uống một ly!” Xuân Xuân nhiệt tình mời mọc, vừa nói vừa đi trước dẫn đường.
Lăng Hàm căn bản không nhớ ra cậu ta là ai, tất nhiên cũng không thể phân biệt nổi “đạo diễn Tập” mà cậu ta nói là ai. Tưởng Nghị đã phấn khích đồng ý rồi, gọi Lăng Hàm mau chóng đi theo.
Lăng Hàm mơ hồ theo hai người họ tới một bên đại sảnh.
“Surprise! Anh Tưởng Nghị với anh Lăng Hàm tới rồi!” Xuân Xuân hô lên với phía ấy, âm thanh này át được cả tiếng nhạc ồn ào.
Lăng Hàm nhìn theo ánh mắt của cậu ta về phía đó, thấy trên chiếc bàn dài cạnh tường không xa có vài thanh niên cả nam lần nữ. Chắc là nghe thấy tiếng gọi của Xuân Xuân, có mấy người đồng thời quay đầu lại.
Ánh đèn trong quán bar mờ tối ám muội, thế nhưng Lăng Hàm vẫn nhìn rõ mặt của vài người. Nếu như ai đó trong số họ xuất hiện đơn độc trước mặt cậu, có thể cậu nhớ không ra, nhưng khi vài gương mặt cùng xuất hiện, cậu đột nhiên nhớ ra – đây là mấy người bạn Đường Tập từng dẫn tới khi quay phim ngắn!
Sau đó trong chớp mắt, cậu đã hiểu “đạo diễn Tập” là ai!
Hóa ra hôm nay là sinh nhật Đường Tập!
Ánh mắt cậu đảo qua từng người ngồi trên bàn, nhưng không phát hiện ra Đường Tập.
Mấy người kia thấy Tưởng Nghị và Lăng Hàm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vàng đứng dậy để người ngồi trong nhích sát vào tường, chừa chỗ cho họ.
Tưởng Nghị và Lăng Hàm bèn ngồi vào vị trí trống ngoài rìa.
Trên chiếc bàn đá đen chất đống vài chai bia, có cả vài chai rượu vang, chính giữa đặt một chiếc bánh cao mười mấy tấc, dùng ruy-băng thắt lại, vẫn chưa mở hộp.
Cho nên, ban nãy Xuân Xuân nói “sinh nhật đạo diễn Tập”, chắc là sinh nhật Đường Tập.
Đúng là trùng hợp.
“Đường Tập đâu?” Sau khi ngồi xuống, Lăng Hàm không kìm được mà đánh giá xung quanh.
“Cậu ấy hả, bị bọn em chuốc quá, đi vệ sinh rồi.” Xuân Xuân trả lời.
Chắc vì có Tưởng Nghị và Lăng Hàm ở đây mà mấy thanh niên trẻ có phần câu nệ, không còn điên cuồng như ban nãy.
Thấy Tưởng Nghị nói chuyện rất quen thuộc với vài thanh niên trẻ, Lăng Hàm hỏi cậu: “Hình như cậu rất thân với họ?”
“Trước đây tôi gặp được họ ở đây, họ thường xuyên tới chơi, tôi cũng thỉnh thoảng đến, vài lần là quen.” Tưởng Nghị trả lời: “Họ nói không biết bao nhiêu lần muốn gọi cậu tới, thế mà lần nào cậu cũng bận việc.”
Tưởng Nghị nhún vai nói với mấy thanh niên kia: “Nhìn đi, cuối cùng cũng dẫn anh Lăng Hàm mà các cậu lưu luyến mãi không quên tới rồi nhé!”
Mấy thanh niên kia lập tức hùa vào.
“Uống rượu uống rượu!”
“Anh Lăng Hàm, khó khăn lắm mới tới đây một chuyến, không uống là không được nhé!”
“Đúng vậy đúng vậy, hôm nay sinh nhật đạo diễn Tập, nói thế nào cũng phải uống.”
“Lâu thế không gặp mặt chúng tôi, phải phạt một ly.”
Lăng Hàm bất đắc dĩ nâng ly rượu được rót đầy ắp lên: “Được rồi, tôi tự phạt một ly!”
Đám đông cười đùa một hồi, đột nhiên Xuân Xuân hô lên với người phía sau Lăng Hàm: “Đạo diễn Tập, quay lại rồi à!”
Lăng Hàm quay đầu lại.