Chương : Uất ức
Trên lối đi cách đó không xa có một cậu thanh niên cao gầy, đẹp trai đang đứng đó. Mái tóc của cậu ta cắt cực ngắn, chỉ cần ngắn thêm một chút nữa thôi là gần như trọc đầu. Có lẽ là vì tóc quá ngắn nên càng khiến đường nét trên gương mặt đẹp trai ấy trở nên rõ ràng, nhất là đôi mắt thâm thúy kia. Cậu ta ăn mặc có chút giống phong cách Punk nhưng trong đôi mắt đó là vẻ vui mừng cùng sự nóng bỏng rất rõ ràng.
Đối diện với ánh mắt của Lăng Hàm, đôi mắt cậu thanh niên sáng rực.
Lăng Hàm mỉm cười, vẫy tay: “Chào, đã lâu không gặp.”
Cậu thanh niên kia đi tới bên cạnh, nói: “Lăng Hàm! Anh tới thật à!”
“Tôi với Tưởng Nghị ra ngoài chơi, nghe nói hôm nay là sinh nhật của cậu.” Lăng Hàm đập một cái lên vai của Đường Tập rồi mỉm cười nói: “Sinh nhật mà chẳng nói tiếng nào, hại tôi chẳng chuẩn bị quà gì cả.”
Gương mặt của Đường Tập khẽ ửng đó, dường như có hơi xấu hổ: “Cái này... là vì Lăng Hàm quá bận thôi.”
Lăng Hàm quàng tay qua vai của cậu ta, cảm nhận được cơ thể dưới tay mình trở nên cứng ngắc nhưng cậu chẳng hề để ý, cười nói: “Vì tôi bận nên không nói? Phạt một ly!”
“Phạt một ly! Phạt một ly!” Những người khác ồn ào.
Xuân Xuân rót cho Đường Tập một ly rồi đưa thẳng đến trước mặt cậu chàng.
Dưới ánh mắt híp lại vì cười của Lăng Hàm, Đường Tập bưng ly uống cạn.
“Anh Lăng Hàm cũng phải uống một ly.” Xuân Xuân rót rượu cho Lăng Hàm.
Lúc đầu mấy người trẻ tuổi còn chút ngại ngùng nhưng hiện giờ thấy Lăng Hàm cùng Tưởng Nghị dễ gần nên lập tức thả lỏng, nhao nhao mời rượu Lăng Hàm.
Lăng Hàm thích chơi đùa với mấy người trẻ tuổi, hơn nữa cũng có ý mượn rượu giải sầu cho nên từ chối không được chỉ có thể uống.
Đường Tập thấy cậu uống khá nhiều liền lên tiếng cản lại: “Không uống được thì đừng uống.”
Sau đó nói với những người khác: “Mấy người đừng không biết lớn nhỏ! Anh Lăng Hàm không uống được rượu.”
Một đám nít ranh dính hơi cồn đương nhiên không chịu nghe lời, ồn ào nói: “Ui chao xót anh trai kìa!”
“Chẳng phải uống say cũng có cậu rồi sao? Sợ cái gì.”
Đường Tập đột nhiên giãy nảy như mèo bị giẫm phải đuôi: “Nói linh tinh gì đó hả?”
Lăng Hàm uống hết năm ly đã hơi choáng, cậu khoát tay nói: “Không uống được nữa rồi, nghỉ một lát, nghỉ một lát.”
“Nào nào, cắt bánh đi nào! Mau mau cắt bánh đi nào!” Một cô gái thúc giục, mọi người nhiệt liệt hưởng ứng.
Đường Tập đứng dậy mở hộp bánh gato, những người khác cắm nến lên, Lăng Hàm thấy con số trên đó.
Lại tuổi hai mươi hai.
“Hát bài chúc mừng sinh nhật nào!”
Mọi người lại bắt đầu ồn ào, tiếp đó là mấy người trẻ tuổi nhí nhố hát bài sinh nhật vui vẻ rồi lại hi ha ép Đường Tập cầu nguyện.
Đường Tập liếc về phía Lăng Hàm, dưới ánh mắt khó hiểu của Lăng Hàm, cậu ta nhắm mắt lại rồi mở ra, thổi tắt ngọn nến.
Chia bánh xong, Lăng Hàm cảm giác càng ngày càng chóng mặt, cậu sợ mình lại tiếp tục bị mời rượu nên có ý muốn rút lui, thừa dịp mọi người đang uống rượu bèn nói nhỏ với Tưởng Nghị: “Tôi đi toilet một chút.”
Tưởng Nghị gật đầu.
Sau đó Lăng Hàm lập tức đứng lên đi về phía phòng vệ sinh, trong lòng thầm tính toán tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi, chờ một chút rồi quay lại, sau đó tìm cớ rút lui.
Đương nhiên cậu không vào nhà vệ sinh, thấy bên cạnh có một lối đi nhỏ liền nhanh chóng bước vào, kết quả lạc đường. Quán bar này phân ra làm mấy khu vực, phía trước là phòng dành cho khách thường, phía sau là những phòng nhỏ hơn thuận tiện cho những người cần không gian riêng tư.
Tiếng nhạc trong khu vực phòng riêng nhỏ hơn nhiều, Lăng Hàm thấy một phòng mở cửa, không ai sử dụng định đi vào đó ngồi.
Cậu vừa ngồi xuống không đến một phút đồng hồ, ngoài của đột nhiên có một bóng người lách vào.
Lăng Hàm vội vàng đứng lên: “Xin lỗi, tôi không biết có người đang dùng...”
Câu nói ngừng lại, bởi vì cậu phát hiện người tiến vào không phải ai khác mà chính là Đường Tập.
Đường Tập nghiêng đầu: “Chẳng phải anh bảo vào nhà vệ sinh à, vì sao lại ở đây?”
Bị bắt quả tang nên Lăng Hàm xấu hổ nói: “À... lạc đường ấy mà... sao cậu lại ở chỗ này?”
“Thấy anh không quay lại tôi tưởng...” Đường Tập ngượng ngùng gãi đầu.
“Cậu tưởng tôi làm sao?”
“Tôi tưởng anh đi rồi.” Đường Tập thành thật trả lời.
Lăng Hàm thấy Đường Tập rõ ràng là một cậu nhóc nhìn qua có vẻ phản nghịch nhưng lại trở nên đáng yêu như vậy khiến trái tim cậu mềm nhũn, có lời này của Đường Tập, cậu có cảm giác mình có thể uống thêm năm ly nữa.
“Hôm nay là sinh nhật của cậu, tôi sẽ không bỏ đi.” Lăng Hàm nói.
Đôi mắt của Đường Tập sáng ngời: “Tôi biết, để tôi đưa anh đến phòng vệ sinh nhé!”
Lăng Hàm đứng lên, cùng cậu ta đi về phía nhà vệ sinh.
Sau khi ra ngoài, Lăng Hàm phát hiện hướng mà Đường Tập dẫn mình đi không đúng, cậu nghi ngờ hỏi: “Chúng ta đang đi đâu?”
“Tôi muốn đổi phòng.” Đường Tập nói.
Lăng Hàm hiểu ý tốt của cậu ta, lúc đầu Đường Tập tụ tập với đám người trẻ tuổi nên tất nhiên thích ở bên ngoài uống rượu, vừa uống được lại còn có thể xuống nhảy nhót cũng có thể tìm người đến gần. Thế nhưng sau khi Lăng Hàm và Tưởng Nghị đến tất nhiên họ sẽ chú ý đến ảnh hưởng, vậy nên Đường Tập muốn đổi phòng khác.
Lăng Hàm cảm thấy ấm áp vì hành động này, ngay cả nỗi phiền muộn vì mấy ngày Lục Tư Nguyên không thèm đoái hoài cậu cũng biến mất phân nửa.
Mọi người trong căn phòng trên lầu hai đã sớm high rồi.
Đóng cửa lại, mọi người lại càng thoải mái hơn.
Đến cuối cùng Lăng Hàm hoàn toàn không nhớ được mình đã làm cái gì, lúc tỉnh dậy ngày hôm sau phát hiện mình ngủ lại khách sạn.
Căn phòng của họ là phòng đôi, Đường Tập ngủ trên một giường khác.
Lăng Hàm ngồi ngơ ngác một phút đồng hồ trên giường, cuối cùng cũng nhớ lại tình hình tối hôm qua. Cậu đã uống rất nhiều, liệu có làm gì thất thố hay không? Trong quan bar có paparazzi hay không?
Sau đó cậu nhìn Đường Tập bên cạnh rồi đưa tay nhéo nhéo mi tâm.
Tối qua cậu với Đường Tập uống say rồi cùng thuê phòng liệu có bị người khác nhìn thấy không? Có thể bị người ta gài scandal hay không?
Nhỡ đâu Lục Tư Nguyên biết có hiểu lầm hay không?
... Quên đi, anh đang ở Yên Thành, cũng chẳng đề ý đến cậu.
Lăng Hàm đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, đi ra phát hiện Đường Tập đã tỉnh dậy nhưng dường như đang ngây người.
Lăng Hàm cười, nói: “Làm sao thế?”
Đường Tập không chớp mắt nhìn cậu: “Tôi tưởng mình đang nằm mơ.”
“Ha ha.” Lăng Hàm cười: “Tại sao lại nghĩ là nằm mơ?”
Đường Tập tới gần cậu một bước, cơ thể trẻ trung tỏa ra sức sống cùng nhiệt độ mạnh mẽ, rõ ràng còn cách một khoảng nhưng Lăng Hàm vẫn cảm nhận được độ nóng ấy, cậu yên lặng lùi lại một bước: “Mau đi rửa mặt đi! Tôi gọi trợ lý tới đón tôi.”
Sau đó cậu lấy di động gọi cho trợ lý rồi gọi tiếp cho Tưởng Nghị.
Đường Tập không thể làm gì khác hơn là đi rửa mặt.
Chốc lát sau Tưởng Nghị tới, ngáp ngắn ngáp dài nói: “Buồn ngủ quá.”
“Về nhà rồi ngủ tiếp.” Lăng Hàm nói.
Không lâu sau đó trợ lý lái xe tới, Lăng Hàm tạm biệt Đường Tập rồi cùng Tưởng Nghị lặng lẽ xuống nhà xe rời đi.
Sau khi về đến nhà, Lăng Hàm gọi điện hỏi Tưởng Nghị: “Tối hôm qua tôi có làm chuyện gì kỳ lạ không?”
Cậu lo lắng nhất là tối qua uống say đã nói gì đó không nên nói, ví dụ như nhắc đến quan hệ của cậu với Lục Tư Nguyên.
Tưởng Nghị ngẫm nghĩ một chút: “Không có gì, ngoại trừ việc cậu nhảy lên bàn tuyên bố mình là ảnh đế thì không có gì khác.”
“Tôi nhảy lên bàn tuyên bố mình là ảnh đế?” Lăng Hàm lấy ngón tay day mũi.
Tưởng Nghị gật đầu.
Lăng Hàm: “...”
Lăng Hàm tằng hắng một cái: “Tôi uống say.”
“Chúng tôi đều biết là cậu uống say.” Tưởng Nghị không để tâm.
Hai người im lặng trong chốc lát, Lăng Hàm chần chừ hỏi: “Tôi có nói lời gì không nên nói không?”
“Lời không nên nói?” Tưởng Nghị ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu: “Không có đâu, không nhớ nữa.”
“Cậu nghĩ cho kĩ đi.”
Tưởng Nghị nghĩ ngợi một hồi, trả lời: “Chắc là không có... cậu đang nói đến chuyện để lộ quan hệ của cậu với Lục Tư Nguyên sao?”
Nhắc tới Lục Tư Nguyên, tâm tình của Lăng Hàm lại trầm xuống, cậu làm như không có vấn đề gì nói: “Anh ấy đang ở Yên Thành, nhắc đến anh ấy làm quái gì, mọi người đều trưởng thành cả rồi.”
“Anh ta không biết cậu đi chơi?”
“Chắc là không biết đâu?”
Tưởng Nghị nói: “Thế nào gọi là chắc không biết?”
Lăng Hàm cảm thấy bực bội, cam chịu nói: “Tôi với anh ấy... sắp chia tay rồi.”