Cung Huyền Thương dẫn Lôi Hòa Nghi di dạo phố, ăn nhẹ dùng bữa, tham quan những điểm du lịch nổi tiếng ở London. Cuối ngày anh đưa cô đến Bảo tàng Quốc gia London để thăm thú.
Đi một hồi thì Lôi Hòa Nghi có chút đói, Cung Huyền Thương để cô ngồi trên ghế đợi anh đi mua đồ ăn nhẹ, Lôi Hòa Nghi ngoan ngoãn nghe lời ngồi đó, trong lúc đợi thì cầm điện thoại chụp vài bức ảnh phong cảnh.
Đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói già nua vội vã bằng tiếng anh:
- Ảnh… ảnh của tôi, nhặt nó giúp tôi…
Lôi Hòa Nghi quay người lại chỉ thấy một ông lão đã lớn tuổi mái tóc đã bạc trắng chống gậy bước đi vội vã nhìn về một hướng, Lôi Hòa Nghi nhìn theo thì thấy một bức ảnh cũ đang bay dưới đất, cô lập tức chạy sang nhặt lấy, phủi bớt bụi đất trên đó đi.
Nhưng khi nhìn thấy người trong bức ảnh thì không khỏi ngẩn người, mặc dù trông bức ảnh đã rất cũ giống như được chụp từ mấy chục năm trước nhưng vì được giữ gìn cẩn thận nên không hư hại nhiều, có thể nhìn rõ người trong ảnh.
Ông cụ chống gậy đi đến bên cạnh Lôi Hòa Nghi, hơi thở gấp gáp:
- Ảnh của tôi…
- A… ảnh của ông đây ạ!
- Cảm ơn… cảm ơn cô bé!
Nhìn ông lão tuổi cao sức yếu vì một bức ảnh mà mệt mỏi như vậy Lôi Hòa Nghi cũng không đành lòng.
- Ông à, để cháu đỡ ông sang ghế ngồi nghỉ một lát!
Ông lão vẫn còn xem bức ảnh, bàn tay không ngừng vuốt ve lau đến khi không còn hạt bụi nào, đáp lại Lôi Hòa Nghi trong vô thức:
- Được… được… cảm ơn…
Lôi Hòa Nghi dìu ông ấy đến ghế ngồi xuống, lúc này ông lão mới bình tĩnh lại cất ảnh vào túi áo, hai tay chống gậy nhìn xa xăm sau đó quay sang Lôi Hòa Nghi.
- Cảm ơn cháu!
- Không có gì ạ! Lần sau ông nên cẩn thận một chút, nếu ngã sẽ không tốt đâu ạ!
- Bức ảnh này rất quan trọng với ta…
- Vâng, cháu thấy trong ảnh có một cô gái…
- Là con gái của ta… nhưng mà nó đã mất lâu rồi!
- Cháu xin lỗi!
- Không sao!
- … Vâng!
Lôi Hòa Nghi gượng cười, trong đầu vô số suy đoán xuất hiện… Đúng lúc này Cung Huyền Thương mua đồ ăn quay lại.
- Nghi Nghi!
- Dạ!
Lôi Hòa Nghi đứng dậy nhìn về phía Cung Huyền Thương, anh đưa bánh nướng và sữa còn nóng ấm cho cô sau đó nhìn ra sau lưng Lôi Hòa Nghi, hai mắt hiện rõ vẻ ngạc nhiên sau đó cầm tay cô đi đến.
- Thân vương Ronsare, sao ông lại đến đây thể ạ?
Ông lão nghe có người gọi thì nhìn sang, nhận ra Cung Huyền Thương thì cười nhẹ gật đầu:
- Hóa ra là Huyền Thương à, vẫn khỏe chứ?
- Vâng, cháu vẫn tốt!
Ông lão lại nhìn sang Lôi Hòa Nghi đang ngơ ngác bên cạnh anh:
- Hai đứa quen nhau sao?
- Nghi Nghi - vị hôn thê của cháu ạ!
- Chúc mừng cháu!
Lôi Hòa Nghi lúc này mới hoàn hồn lại, nhìn ông lão trước mặt rồi nhìn Cung Huyền Thương sau đó mới giật mình, lên tiếng:
- Thân vương, cháu thất lễ rồi ạ, không nhận ra ngài!
- Không sao không sao, cháu không biết ta là ai là chuyện bình thường sao có thể trách cháu vì chút chuyện này! Ta và Huyền Thương quen biết đã lâu, sau này giống như nó gọi ta là ông được rồi, không cần xa cách!
- … Vâng!
Cung Huyền Thương khẽ vỗ vai Lôi Hòa Nghi trấn an, nhìn cô gật đầu.
- Thân vương, sao hôm nay ông ra ngoài một mình vậy?
- Thỉnh thoảng muốn đi dạo một mình mà thôi. Nếu cháu đến London thì sang nhà ta làm khách một buổi đi.
- Được ạ, hôm nay đã muộn rồi nên không tiện hôm khác cháu sẽ đến nhà ông thăm hỏi.
- Ừm… thôi, ta cũng phải về rồi!
- Để cháu đưa ông về!
- Không cần phiền phức như vậy, có tài xế trong nhà đưa ta về rồi!
- Vâng, vậy ông đi cẩn thận!
- Được! Tạm biệt hai đứa!
- Tạm biệt ông ạ!
Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi đồng thời lên tiếng rồi nhìn Thân vương Ronsare khuất bóng song mới chậm rãi rời đi.
Lôi Hòa Nghi vừa ăn vừa hỏi anh:
- Anh quen biết với Thân vương sao ạ?
- Chính xác mà nói là anh quen biết với cháu trai ông ấy trong làm ăn, quan hệ không tồi, xem như anh em tốt nên đối với gia tộc Ronsare cũng có quen biết.
Lôi Hòa Nghi đưa bánh nướng lên miệng Cung Huyền Thương cho anh ăn, hỏi tiếp:
- Vậy anh biết chuyện con gái ngài ấy là như thế nào không ạ?
- Chuyện riêng của gia đình họ nên anh không rõ lắm chỉ biết gia tộc Ronsare quả thật có một vị tiểu thư nghe đâu đã mất 20 năm trước, lúc xảy ra chuyện còn mang thai sắp sinh… cụ thể anh không biết…
Lôi Hòa Nghi nhíu mày, nỗi nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn.
- Với mạng lưới quan hệ của anh tại London liệu có thể điều tra được chuyện của gia tộc Ronsare 20 năm trước không ạ?
- Em đang nghi ngờ chuyện gì sao?
Lôi Hòa Nghi nhìn Cung Huyền Thương, kể lại chuyện lúc nãy:
- Người trong tấm ảnh đó… dung mạo 7 phần giống với An Ngữ… mà xét thời gian cũng trùng khớp.
Năm nay Kỳ An Ngữ 20 tuổi…
- Anh sẽ điều tra giúp em, nhưng gia tộc Ronsare… điều tra sẽ mất chút thời gian.
- Không sao ạ!
- Được rồi, chúng ta về nhà thôi, muộn rồi!
- Vâng!
Hai người lên xe về nhà, vừa về đến nói Cung Huyền Thương đã cho người điều tra kỹ chuyện 20 năm trước của gia tộc Ronsare. Mặc dù thông tin công bố bên ngoài chỉ có một phần nổi nhưng phần chìm còn lại gia tộc Ronsare cũng không hoàn toàn che giấu nên dù điều tra sẽ hơi lâu nhưng cũng không phải không có hi vọng. Còn Lôi Hòa Nghi, sau khi cân nhắc và suy nghĩ kỹ càng thì cô cầm điện thoại gọi đi.
- Lôi Sâm, giúp em điều tra một chuyện!
- Em nói đi!
- Kỳ An Ngữ… giúp em điều tra quá khứ của cô ấy… đặc biệt là khoảng thời gian mới chào đời, cha mẹ, thân thích, quê quán… tất cả!
- Được, sẽ cho em kết quả điều tra sớm nhất có thể!
- Vâng, cảm ơn anh!
- Không có gì! Việc nên làm!
- Vâng, vậy em tắt máy đây!
- Ưm!
Lúc Lôi Hòa Nghi thay đồ trở ra thì Cung Huyền Thương đang nấu bữa tối, cô mỉm cười ôm lấy anh từ phía sau. Anh bật cười nghiêng đầu nhìn cô rồi nói:
- Ngày mai chúng ta đến dinh thự Ronsare một chuyến nhé?
- Vâng, dù sao Thân vương cũng đã có lời mời, không đến sẽ rất bất lịch sự, lại nói không chừng chúng ta còn biết thêm gì đó!
- Thật ra chúng ta đều đoán được chuyện này có bao nhiêu phần chắc chắn, chỉ là cần có một câu giải thích cho những việc đã xảy ra mà thôi.
- Vâng, nếu là thật thì bên trong đó có rất nhiều uẩn khúc.
- Không cần lo, thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng!
Lôi Hòa Nghi lặng lẽ gật đầu, áp má vào lưng Cung Huyền Thương im lặng, phòng bếp chỉ có âm thanh nấu nướng của Cung Huyền Thương, anh đi tới đâu thì bước chân Lôi Hòa Nghi cũng theo anh tới đó, nửa bước không rời dính nhau như sam. Lôi Hòa Nghi thích mùi hương dễ chịu say đắm trên người Cung Huyền Thương, cô có cảm giác mùi trên người anh càng khiến cô mê luyến hơn cả mùi thức ăn anh đang nấu, muốn ‛ăn’ anh quá, Lôi Hòa Nghi ngượng ngùng cọ mặt vào lưng Cung Huyền Thương làm sơ mi của anh bị nhăn không ít nhưng vẫn không thỏa mãn. Đến khi anh nấu xong bê thức ăn lên bàn Lôi Hòa Nghi mới luyến tiếc buông tay.
- Tối sẽ cho em ôm đủ!
Lôi Hòa Nghi bĩu môi ngoan ngoãn ngồi xuống ăn tối, xong xuôi thì đi cắt trái cây tráng miệng trong khi đợi Cung Huyền Thương rửa bát. Đợi đến khi đã tiêu hóa được kha khá thì Lôi Hòa Nghi về phòng tắm rửa, khóa chặt cửa phòng tắm để tránh người nào đó lẻn vào làm chuyện xấu.
Dù sao tối qua đã được ăn no hơn nữa đi bên ngoài cả ngày cũng mệt mỏi, ngày mai lại phải đến dinh thự Ronsare một chuyến, Cung Huyền Thương không cầm thú tới mức vắt kiệt Lôi Hòa Nghi.
Hôm sau Cung Huyền Thương lái xe đưa Lôi Hòa Nghi đến dinh thự Ronsare, cầm theo một ít quà tặng. Người hầu kính cẩn dẫn đường đi vào, bên trong Thân vương Ronsare, con rể và cháu trai ông ấy đều có mặt, vì nhà có khách nên ba người đàn ông đều mặc đồ rất thoải mái, vẻ mặt cũng rất gần gũi. Cung Huyền Thương đã không còn xa lạ, chỉ có Lôi Hòa Nghi là cô gái duy nhất còn hơi ngượng ngùng nhưng có Cung Huyền Thương bên cạnh cô cũng không lúng túng tới mức mất mặt. Sau khi chào hỏi và đặt quà lên bàn, Lôi Hòa Nghi mới nhìn kỹ con rể và cháu trai Thân vương.
Con rể của Thân vương là một người Anh gốc Hoa - Ethan, Cung Huyền Thương nói ông ấy trạc tuổi bố Lôi nhưng trông lại già hơn vài tuổi, gương mặt cũng có phần ưu sầu u uất. Có lẽ là vì nhớ thương người vợ quá cố. Còn cháu trai của Thân vương là con trai của vị công nương quá cố tên Roderick de Ronsare, nét đẹp hoàn hảo lai giữa phương Tây và phương Đông, vừa có nét lãng tử đa tình cũng có nét ôn tồn nho nhã, một nét đẹp vô cùng cuốn hút. Cùng thế hệ và quen biết thân thiết với Cung Huyền Thương lại là người điều hành sản nghiệp gia tộc hiện tại, cũng là một tinh anh tiền đồ vô hạn.
Cung Huyền Thương cũng giới thiệu Lôi Hòa Nghi cho hai người quen biết, vừa là vị hôn thê của anh vừa là cô chủ nhà họ Lôi, Ethan và Roderick cũng rất có thiện cảm với cô, lần trước đính hôn gia tộc có việc bận nên chỉ có thể cho người gửi quà nên không đến được vì thế cũng không biết mặt Lôi Hòa Nghi.
Bởi vì Lôi Hòa Nghi không quen thuộc với ông Ethan và Roderic nên không biết nói gì nhiều nhưng Cung Huyền Thương thì có cho nên để cô không phải lúng túng anh đề nghị cô đi đánh cờ cùng Thân vương còn ba người kia ngồi một bên uống trà trò chuyện. Lôi Hòa Nghi cũng không từ chối, dù sao cô và Thân vương cũng đã có duyên gặp gỡ một lần, xem như quen biết hơn nữa chơi cờ là một trong những sở trường của cô, như vậy sẽ thoải mái hơn.
Người hầu bắt đầu chuẩn bị trà nước và thức ăn nhẹ đồng thời sắp xếp bàn cờ cho Thân vương và Lôi Hòa Nghi. Hai người một già một trẻ bắt đầu chơi cờ, cờ kỹ của Lôi Hòa Nghi không tệ khiến Thân vương không khỏi gật gù khen ngợi.
- Quả nhiên là cô gái Huyền Thương nhìn trúng, tuổi trẻ cờ kỹ lại cao thâm như vậy, rất giỏi! Huyền Thương nhặt được báu vật rồi…
- Không dám ạ, cháu còn kém anh ấy rất nhiều, có thể được anh ấy yêu thích là may mắn của cháu! Anh ấy mới chính là báu vật của cháu!
- Sao ta lại nhìn thấy ánh mắt Huyền Thương nhìn cháu không như vậy, thằng nhóc đó rất trân trọng cháu!
- Vâng, cháu cũng hi vọng mình có thể đáp lại tình cảm đó, anh ấy cho cháu quá nhiều!
- Đừng tự ti, không có gì là công bằng cả, chỉ có đủ hay không!
- Dạ! Đúng rồi Thân vương, cháu có một chút thắc mắc ạ…
- Cháu nói đi!
- Ngài chỉ có một mình cố công nương là con gái thôi ạ? Bình thường cháu cứ nghĩ vương thất sẽ có rất nhiều thân thích…
- Gia tộc Ronsare là dựa vào công trạng mà được phong tước nên không có nhiều thân thích, mà ta chỉ có một đứa con gái là Odette thôi, Roderick là con trai của nó và Ethan, những họ hàng xa kia làm gì có đủ tư cách mang họ Ronsare, muôn móc nối quan hệ cũng không phải chỉ dựa vào một chút quen biết.
Có lẽ nhắc đến con gái duy nhất nên tâm trạng Thân vương cũng không khỏi được khơi gợi mà chia sẻ một chút về niềm tự hào của mình.
- Odette là một đứa trẻ ưu tú, là một đứa con ngoan ngoãn tài giỏi chưa từng khiến ta phải phiền lòng. Nếu Ronsare được con bé dẫn dắt nhất định sẽ tiến xa hơn, đáng tiếc… Khi Odette sắp sinh đứa thứ hai thì xảy ra chuyện, không may qua đời, còn đứa bé đáng thương đó mặc dù không được tìm thấy nhưng… chúng ta cũng không hi vọng gì nhiều dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh mà thôi. Cũng may Ronsare bây giờ vẫn còn Roderick…
- Nói vậy là… đứa bé đó… mọi người chưa từng tìm thấy ạ?
- Chúng ta đã nỗ lực tìm kiếm cả mấy năm nhưng đều không tra được gì… Nếu đứa trẻ đó may mắn sống sót chắc cũng chỉ kém cháu hai tuổi.
- Vâng… hôm qua lúc cầm ảnh cháu có nhìn qua dung mạo của Công nương Odette, bà ấy thật sự rất xinh đẹp…
- Odette rất giống mẹ… nếu có con gái, đứa trẻ đó cũng sẽ xinh đẹp giống như vậy!
- Cháu nghĩ nếu đứa trẻ đó nếu còn sống sẽ như Thân vương nói, chắc chắn xinh đẹp giống Công nương Odette!
Thân vương không nói gì chỉ khẽ thở dài buồn bã, đến khi người hầu đến gọi hai người ra dùng bữa thì ván cờ cũng kết thúc.
Ăn trưa xong thì Cung Huyền Thương dẫn Lôi Hòa Nghi đi dạo trong vườn hoa.
- Thương, em nhớ lần trước Tri Ngưng có nói trông An Ngữ rất quen, em có hỏi thì cô ấy nói gặp qua ở London… xem ra là có liên quan đến gia tộc Ronsare rồi.
- Nếu vậy chi bằng em hỏi thử xem! Người của anh điều tra cũng được kha khá tin tức rồi, hẳn là sẽ sớm có kết quả thôi!
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi đi đến xích đu ngồi xuống, Cung Huyền Thương ngồi bên cạnh khẽ ôm vai cô, Lôi Hòa Nghi lấy điện thoại gọi cho Tần Tri Ngưng, cũng may hiện tại bên đó vẫn chưa muộn lắm.
- Tri Ngưng!
- Nghi Nghi, tôi nghe đây!
- Tôi có làm phiền cô không?
- Không phiền, có chuyện gì cô cứ nói đi!
- Lần trước ở hôn lễ của anh hai tôi cô có nói trông bạn gái của anh ba rất quen, hình như gặp qua ở London. Có phải cô nhìn thấy ở gia tộc Ronsare không?
- Ronsare… a tôi nhớ ra rồi, chính xác là dinh thự Ronsare. Mà cũng không phải là gặp qua mà là nhìn thấy qua ảnh treo tường. Lần đó là tiệc mừng thọ của ngài Thân vương, chỉ mời một vài người thân thiết. Ba và anh trai có quen biết với ngài Thân vương và Roderick cho nên tôi cũng đến tham gia, có nhìn thấy ảnh của Công nương Odette, bà ấy rất xinh đẹp nên tôi rất ân tượng. Cho nên lần đó gặp bạn gái của Lôi tam thiếu tôi có chút bất ngờ vì hai người họ quá giống nhau, đều đổi lại cách trang điểm và kiểu tóc thì phải giống đến 8 - 9 phần.
- Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô!
- Cô đang nghi ngờ điều gì sao?
- Không sai, hiện tại tôi đang điều tra, đợi mọi chuyện rõ ràng sẽ nói với cô!
- Được, cần hỗ trợ có thể nói tôi!
- Nhất định rồi, vậy nhé, cô nghỉ ngơi đi!
- Được, tạm biệt!
- Tạm biệt!
Lôi Hòa Nghi tắt điện thoại, lâm vào trầm tư, tựa đầu lên vai Cung Huyền Thương.
- Rất có thể điều chúng ta nghi ngờ là đúng!
Cung Huyền Thương khẽ vỗ vai cô:
- Thật ra chỉ cần xét nghiệm ADN là sẽ rõ mọi chuyện. Có điều Thân vương tuổi đã cao, cho ông ấy hi vọng lỡ như không phải ruột thịt sẽ khiến ông ấy suy sụp hơn.
- Em cũng cho rằng đợi khi có kết quả điều tra nắm chắc được 7- 8 phần rồi nới cho bọn họ biết cũng không muộn. Thân vương có nói bọn họ truy tìm tung tích đức bé kia rất nhiều năm nhưng không tra được gì. Nếu thật sự thất lạc đến Hoa quốc thì cũng không khó đoán, Hoa quốc quá rộng lớn dù thế lực Thân vương có lớn hơn nữa cũng khó mà tìm được một đứa trẻ sơ sinh giữa biển người mênh mông huống chi thời điểm đó gia tộc Ronsare chưa chắc đã điều tra đến Hoa quốc.
- Nếu Kỳ An Ngữ thật sự là đứa trẻ bị thất lạc của Ronsare thì đó là một chuyện tốt, nếu không phải cũng không sao…
- Vâng, em hiểu!
Hai người đi dạo ngoài vườn hoa thêm một lúc rồi trở vào, lại ăn nhẹ một chút trò chuyện với mọi người trong nhà đến khi trời ngã về chiều thì Cung Huyền Thương đưa Lôi Hòa Nghi về.
Hôm sau Lôi Sâm gửi tài liệu điều tra được sang cho Lôi Hòa Nghi. Cô mang theo laptop xuống nhà tìm Cung Huyền Thương thảo luận, vì chuyện này mà thời gian ở London bị kéo dài, phía đoàn làm phim được hưởng lây vì nhờ Lôi Hòa Nghi mà Cung Huyền Thương tài trợ cho bọn họ ở lại London du lịch thêm vài ngày, cầu còn không được.
Mà lúc này Cung Huyền Thương cũng đang ngồi trong thư phòng, nghe cấp dưới báo cáo lại kết quả. Vừa xong thì Lôi Hòa Nghi cũng gõ cửa đi vào, Cung Huyền Thương cho người đi ra bảo Lôi Hòa Nghi sang đây.
Cô cầm laptop đặt lên bàn làm việc cạnh laptop của anh, còn mình thì được Cung Huyền Thương ôm ngồi lên đùi anh.
- Lôi Sâm gửi cho em kết quả điều tra quá khứ của An Ngữ. Cô ấy là cô nhi không có gì phải nghi ngờ, cha mẹ nuôi của cô ấy đều là người Hoa mà cô ấy là con lai, cô ấy cũng không có quan hệ huyết thống với bất cứ họ hàng nào của họ nên loại trừ trường hợp là cháu họ. Bọn họ ban đầu không hề đối xử tốt với cô ấy, chị nuôi vì đố kỵ dung mạo xinh đẹp mà cũng thường xuyên đánh đập An Ngữ cho nên cô ấy từ bé đã phải học cách che giấu dung mạo để tránh rước phải phiền phức, cho đến khi làm trợ lý cho anh ba mới trở nên tự tin mạnh dạn hơn. Nhìn những tấm ảnh trước kia em cũng không nhận ra hai người là một, đổi lại người của gia tộc Ronsare điều tra cũng chưa chắc đã nghĩ đến. Mà điều quan trọng ở đây là lúc mới sinh An Ngữ được một đám buôn người bắt cóc vượt biên đưa vào Hoa quốc, lộ trình bắt cóc không điều tra được nhưng có thể khoanh vùng được là từ châu Âu bởi vì cùng lúc đó cũng có mấy đứa trẻ phương Tây khác bị bắt đưa vào Hoa quốc, An Ngữ là đứa trẻ nhỏ nhất. Thời gian lại trùng khớp với lúc Công nương Odette gặp chuyện…
Cung Huyền Thương một tay ôm eo Lôi Hòa Nghi, một tay gõ lên bàn suy tư.
- Người của anh cũng điều tra được chuyện của gia tộc Ronsare 20 năm trước… Thời điểm đó cuộc hôn nhân của Công nương Odette và chú Ethan bị một vài người trong gia tộc phản đối vì gia tộc Bá tước Elliott đã cầu hôn Công nương nhưng bất thành, Công nương và chú Ethan cũng nhanh chóng kết hôn và sinh ra Roderick. Mâu thuẫn cùng vì đó xuất hiện, nội bộ gia tộc Elliott lúc đó đã xảy ra biến động nên cần liên hôn để củng cố địa vị nhưng vì sự từ chối của Ronsare mà thế lực lung lay, trở thành trò cười cho giới thượng lưu, sau đó buộc phải liên hôn với một gia đình thương nhân để giải quyết vấn đề trước mắt. Vì mối nhục này mà Elliott nuôi hận với Ronsare, sau đó khi Công nương Odette mang thai lần hai, Ronsare xuất hiện kẻ phản bội khiến việc làm ăn của gia tộc gặp chút vấn đề, nắm bắt thời cơ Elliott thuê người bắt cóc hạ sát Công nương Odette trả thù. Thời điểm đó Thân vương và chú Ethan bận xử lý chuyện làm ăn của gia tộc còn Công nương và Roderick khi đó chỉ là một câu bé đã đến một biệt thự khác nghỉ dưỡng khiến cho kẻ thù dễ dàng ra tay hơn. Mọi chuyện sau đó em cũng đoán được, Roderick may mắn thoát nạn nhưng Công nương lại bị bắt cóc. Tháng cuối thai kỳ rất dễ xảy ra sự cố, trong lúc chạy thoát bọn bắt cóc bà ấy khó sinh mà qua đời, đứa trẻ kia thì không rõ nơi đâu. Anh điều tra được bọn bắt cóc đã đưa đứa trẻ đi, bỏ mặc Công nương… Cho đến khi người của Ronsare tìm tới thì đã muộn rồi, người không còn đứa nhỏ cũng không rõ tung tích. Cộng với những gì em điều tra được có thể khẳng định chín phần Kỳ An Ngữ là đứa bé bị thất lạc của Ronsare…
Lôi Hòa Nghi ôm cổ Cung Huyền Thương nằm lên vai anh, đảo mắt suy nghĩ:
- Em gọi anh ba… để anh ấy đưa An Ngữ đến London một chuyến…
- Nên như vậy!
Lôi Hòa Nghi vươn tay gọi cho Lôi Lăng Hàn, không nói gì nhiều, chỉ nhấn mạnh anh phải đưa Kỳ An Ngữ đến London ngay, việc cấp bách. Lôi Lăng Hàn cũng không dám chậm trễ sắp xếp hành lý và hộ chiếu đặt vé máy bay hôm sau đưa người đến London hội họp với Lôi Hòa Nghi.
Muốn xác minh chuyện này ngoài những tư liệu điều tra được còn cần phải làm xét nghiệm ADN để chi những người khác một câu trả lời xác đáng. Mà chuyện này bắt buộc Kỳ An Ngữ phải có mặt, thật ra hơn ai hết Thân vương và Ethan mới là những người biết rõ Kỳ An Ngữ có phải đứa bé bị thất lạc của Ronsare hay không. Chỉ có hai người họ mới là những người quen thuộc nhất với Công nương Odette thời thiếu nữ.
Trong lúc đó thì Cung Huyền Thương cũng gửi tài liệu điều tra cho Roderick và nói ra suy đoán của mình. Mọi việc vẫn phải đợi đến khi Kỳ An Ngữ đến mới có một câu trả lời xác thực.