Rất nhanh Lôi Lăng Hàn và Kỳ An Ngữ đã đến London, cùng trụ tại biệt thự của Cung Huyền Thương. Anh và Lôi Hòa Nghi đưa cho Kỳ An Ngữ tài liệu mà mình điều tra được, cũng nói ra suy đoán của hai người. Bên phía gia tộc Ronsare cũng đã biết chuyện, rất muốn gặp Kỳ An Ngữ.
Cô ấy chăm chú đọc những tài liệu thu thập được, ngẩng đầu hỏi Lôi Hòa Nghi.
- Đây là… thật sao?
- Quá khứ của cô như thế nào cô là người rõ nhất còn Công nương Odette và gia tộc Ronsare… 20 năm trước đích xác từng lạc mất một đứa bé. Thân vương Ronsare rất muốn gặp cô, nếu cô chưa sẵn sàng vậy thì không cần gấp gáp…
- Không… tôi muốn gặp… tôi cũng muốn biết liệu tôi có phải đứa trẻ bị vứt bỏ không ai cần hay không?
- Người của Lôi gia sao có thể là đứa trẻ không ai cần, bất kể kết quả có thế nào cô cũng là một thành viên trong nhà chúng ta.
Lôi Lăng Hàn ngồi bên cạnh cũng khẽ ôm Kỳ An Ngữ vào lòng vỗ về:
- Em còn có anh!
- Em biết, bây giờ em có anh…
Cung Huyền Thương năm tay Lôi Hòa Nghi nhìn hai người đối diện:
- Nếu đã thống nhất thì không cần kéo dài thêm nữa, Nghi Nghi còn có việc ở thủ đô nên chúng ta giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt. Hiện tại nếu không có vấn đề gì thì chúng ta đến dinh thự Ronsare một chuyến, xét nghiệm ADN vài giờ đồng hồ là có kết quả rồi.
- Thương nói đúng, anh ba, chúng ta mau đi thôi, phía Ronsare nhất định cũng rất nóng lòng!
Lôi Lăng Hàn gật đầu nhìn Kỳ An Ngữ, cô ấy siết chặt tay anh ngầm đồng ý, bốn người lập tức lái xe đến dinh thự Ronsare.
Ba người đàn ông của Ronsare đã đứng đợi sẵn từ sớm sau khi nhận được điện thoại của Cung Huyền Thương, đến khi hai chiếc xe dừng lại trước cửa chính, bốn người lần lượt bước xuống. Ánh mắt ba người đàn ông lập tức khóa chặt cô gái xinh đẹp như nữ thần Hy Lạp với mái tóc nâu hạt dẻ lẫn giữa ba người phương Đông, Thân vương Ronsare không khỏi run rẩy cất tiếng:
- Odette… giống… thật sự rất giống Odette…
- Ông ngoại, người bình tĩnh đừng dọa cô bé sợ…
Thân vương Ronsare nghe Roderick nói cũng dần kìm nén cảm xúc chỉ là vẫn nhìn chằm chằm Kỳ An Ngữ đang đứng sát bên cạnh Lôi Lăng Hàn, Ethan bên cạnh trông có vẻ bình tĩnh nhưng hai mắt sớm đã đỏ hoe, nhìn Kỳ An Ngữ không chớp mắt.
Còn cô ấy mặc dù lần đầu nhìn thấy ba người kia nhưng mạc danh có một cảm giác quen thuộc thân thiết… Cho đến khi Cung Huyền Thương cất tiếng thì mọi người mới bắt đầu vào nhà.
Phòng khách rộng lớn thoáng chốc đã ngồi một đống người, Cung Huyền Thương ngồi cạnh Lôi Hòa Nghi, Kỳ An Ngữ ngồi cạnh Lôi Lăng Hàn, dưới ánh mắt chăm chú của ba người đàn ông Ronsare có chút căng thẳng không dám nhìn thẳng. Cung Huyền Thương thay mọi người lên tiếng.
- Tư liệu điều tra được về cơ bản có thể xác định tính chân thật nhưng để chắc chắn cháu vẫn kiến nghị Thân vương nên làm giám định ADN, tránh cho người khác không tin…
Thân vương Ronsare nhìn Kỳ An Ngữ rồi dời mắt sang Cung Huyền Thương gật đầu:
- Ta cũng nghĩ như vậy cho nên bác sĩ ta đã gọi đến. Xét nghiệm ADN với cả Ethan và Roderick đi, vài tiếng đồng hồ mà thôi!
- Vâng!
Người hầu nhận được tín hiệu lập tức đi gọi bác sĩ đang đợi trong phòng chờ. Ngay lập tức có vài người đi ra, bác sĩ và trợ lý lấy dụng cụ ra lần lượt lấy máu của Kỳ An Ngữ, Roderick và Ethan sau đó mang mẫu đi. Thân tín của Thân vương Ronsare và cấp dưới của Cung Huyền Thương cũng đi theo bác sĩ về trung tâm xét nghiệm theo dõi đề phòng có kẻ gian giở trò. Mặc dù chuyện này không kinh động đến bên ngoài nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất…
Thân vương Ronsare nhìn bác sĩ rời đi thì thở ra một hơi giống như trút được gánh nặng, nhìn mọi người.
- Chờ kết quả còn phải mất vài giờ đồng hồ, mấy đứa ở lại đây đi dạo nghỉ ngơi đi, giờ ăn cũng sắp đến rồi, ở lại dùng bữa luôn.
- Vâng!
So với Lôi Lăng Hàn và Kỳ An Ngữ lần đầu đến dinh thự Ronsare thì Lôi Hòa Nghi quen thuộc hơn một chút, để giúp Kỳ An Ngữ bớt căng thẳng cô cùng với hai người đi ra vườn. Còn Cung Huyền Thương ở lại nói chuyện cùng với ba người đàn ông của Ronsare.
Ông Ethan vẫn luôn trầm mặc cuối cùng cũng lên tiếng:
- Huyền Thương à, cô bé kia thật sự là con gái chú sao?
- Câu trả lời cháu nghĩ chú là người rõ nhất, tư liệu cháu cũng đã gửi sang, không có nửa phần là giả. Có thể chú nghi ngờ vì Lôi Lăng Hàn là anh vợ cháu nên cháu muốn tạo một vỏ bọc hoàn mỹ cho Kỳ tiểu thư nhưng… mọi thứ đều có thể làm giả trừ huyết mạch.
- Chú không nghi ngờ cháu chỉ là khi đó đứa bé còn quá nhỏ, chú không dám nghĩ nó đã trải qua những gì để có thể trưởng thành như ngày hôm nay…
- Quả thật Kỳ tiểu thư ăn không ít khổ sở mới có thể có được một cuộc sống không tồi như hôm nay. Cháu không phải thay người khác kể công gì… nhưng thật sự nếu không gặp được Lôi Lăng Hàn thì không biết cô ấy còn phải chịu khổ bao lâu nữa…
Thân vương Ronsare lúc này cũng lên tiếng:
- Nếu con bé thật sự là con gái của Odette, là cháu gái ta vậy thì lần này Ronsare nợ cháu một ân huệ…
- Không phải cháu… mà là Nghi Nghi, là cô ấy nghĩ đến chuyện này trước, điều tra trước, cháu chỉ là phụ xướng phu tùy thôi ạ. Bình thường Nghi Nghi cũng rất thân thiết với Kỳ An Ngữ, cũng giống như Lôi Lăng Hàn, Nghi Nghi cũng muốn Kỳ An Ngữ sống thật tốt.
- Ân tình này Ronsare nhất định không quên.
- Huyền Thương, nếu Kỳ tiểu thư thật sự là em gái tôi vậy thì vợ của cậu đã giúp gia tộc Ronsare tìm lại huyết mạch của mình. Nếu có thể tôi hi vọng cô ấy sẽ trở thành một phần của Ronsare!
Cung Huyền Thương thoáng nhíu mày, hỏi lại Roderick:
- Ý cậu là gì?
Roderick nhìn ông ngoại và bố của mình, hai người bọn họ cũng hiểu ý của Roderick, mỉm cười gật đầu, thấy thế anh ấy lập tức nói với Cung Huyền Thương:
- Nếu Kỳ tiểu thư là đứa bé mà Ronsare thất lạc chúng tôi dĩ nhiên sẽ nhận lại em ấy, mà em ấy và vợ cậu thân thiết như chị em ruột vậy tôi cũng hi vọng Nghi Nghi sẽ là em gái tôi, chúng tôi cũng sẽ để cô ấy mang họ Ronsare, để Ronsare dùng cách này cảm ơn cô ấy!
- Tôi thay Nghi Nghi cảm ơn ý tốt của mọi người nhưng tôi không thể thay cô ấy nhận lời hay từ chối cho nên chuyện này vẫn là để Nghi Nghi tự cất nhắc.
Cung Huyền Thương yêu Lôi Hòa Nghi, có những chuyện anh sẽ thay cô giải quyết, có những chuyện anh sẽ cho cô lời khuyên nhưng cũng có những chuyện anh sẽ để Lôi Hòa Nghi tự mình lựa chọn giống như hiện tại, đây là sự tôn trọng của anh dành cho cô.
Roderick cũng không bất ngờ với câu trả lời này của Cung Huyền Thương. Dù sao Lôi gia địa vị cũng không kém Ronsare ngược lại có phần nhỉnh hơn bởi vì Lôi gia là thật sự có quyền lực chính trị còn Ronsare là gia tộc Thân vương cao quý, địa vị cao trong giới thượng lưu nhưng quyền lực chính trị bị giới hạn rất nhiều, tuy nhiên việc kinh doanh lại vô cùng tốt cho nên thế lực cô cùng vững chãi, nhưng luận về kinh doanh, Lôi thị cũng không kém. Ronsare nhận Lôi Hòa Nghi làm cháu gái nuôi ngoại trừ cho cô một thân phận Công nương của Ronsare thì những thứ Ronsare cho cô được thì Lôi gia đều cho được. Hơn nữa tương lai Kỳ An Ngữ gả vào Lôi gia, quan hệ hai gia tộc sẽ càng thêm thân. Dù sao nếu thật sự có quan hệ máu mủ thì Ronsare đã nợ Lôi Hòa Nghi.
Ba người lại trò chuyện thêm một lúc đến giờ cơm, Kỳ An Ngữ cũng đỡ căng thẳng hơn nên ngồi trên bàn ăn cử chỉ cũng tự nhiên hơn không còn câu nệ lúng túng như ban đầu nữa. Một tiếng sau khi xong bữa trưa thì người của Ronsare và cấp dưới của Cung Huyền Thương cũng mang kết quả giám định về, giao cho Thân vương Ronsare.
Hai bản xét nghiệm được đưa cho Thân vương và Ethan, xem xong hai người đều không khỏi rưng rưng.
- Tốt… thật tốt quá… Odette có thể yên nghỉ rồi, chúng ta tìm được con bé rồi…
Roderick chưa xem bản kết quả nhưng nghe những lời ông ngoại nói thì cũng hiểu rõ, hai mắt cũng đỏ lên nhìn Kỳ An Ngữ.
- Chào mừng trở về nhà, em gái!
Kỳ An Ngữ vẫn chưa hết bất ngờ, nhìn Lôi Lăng Hàn, anh mỉm cười ôm cô vỗ lưng:
- Bọn họ là người thân của em, là ông ngoại, là ba và anh trai của em. Em không phải đứa trẻ bị bỏ rơi, em có người nhà… bọn họ vẫn luôn mong chờ em…
Lúc này Kỳ An Ngữ cũng không kìm nén được mà bật khóc trong lòng Lôi Lăng Hàn. Thân vương Ronsare và Ethan bước tới ngồi xuống bên cạnh Kỳ An Ngữ. Cô đối diện với ông ngoại và ba mãi không thốt lên được lời nào:
- Cháu gái, những năm qua cháu chịu khổ rồi…
- Ba xin lỗi… không thể tìm thấy con sớm hơn, thật xin lỗi…
Kỳ An Ngữ khẽ lắc đầu, hai tay phân biệt được ông ngoại và ba cầm lấy, hai người ôm lấy Kỳ An Ngữ:
- Ông… ngoại… ba…
- Ừ, ông đây!
- Ba ở đây!
Cảnh tượng gia đình đoàn tụ khiến Lôi Hòa Nghi không khỏi xúc động đỏ mắt, đến khi ba người bên kia bình tĩnh lại thì Roderick lên tiếng:
- Lần này phải cảm ơn Nghi Nghi, nhờ có em cho nên Ronsare mới có thể tìm được máu mủ của mình. Sắp tới chúng ta sẽ tổ chức tiệc nhận thân và công bố với bên ngoài tiểu thư của Ronsare đã được tìm thấy, hi vọng Nghi Nghi và Huyền Thương sẽ có thể tham dự. Có điều sẽ mất chút thời gian chuẩn bị, bởi vì chúng ta cần phải giải quyết thủ tục giấy tờ cho An Ngữ cho nên chắc phải khiến hai người ở lại London thêm vài ngày, có được không?
Cung Huyền Thương nhìn Lôi Hòa Nghi hỏi ý, anh biết cô đã trì hoãn việc trở về thủ đô rồi cho nên không biết lần này cô có ở lại London thêm không. Lôi Hòa Nghi khẽ gật đầu với anh rồi nói với Roderick.
- Em sẽ ở lại London đợi kết thúc tiệc nhận thân của An Ngữ, dù sao cô ấy cũng mới đến London còn điều lạ lẫm, em vẫn là nên ở bên cạnh cô ấy thêm.
- Cảm ơn em! Đúng rồi, lúc nãy anh, ba và ông ngoại đã thống nhất rồi. Lần này có thể tìm được An Ngữ là nhờ em giúp đỡ, Ronsare nợ em một ân tình… cho nên anh hi vọng em có thể trở thành một phần của Ronsare, làm em gái nuôi của anh, chị gái nuôi của An Ngữ, con gái nuôi và cháu gái nuôi của ba và ông, để Ronsare trả ơn em, anh hi vọng em đồng ý…
Đối với lời đề nghị đột xuất này Lôi Hòa Nghi không khỏi giật mình, nhìn sang Cung Huyền Thương cầu cứu:
- Anh tôn trọng ý kiến của em!
Lôi Lăng Hàn cũng nói:
- Phải đó Nghi Nghi, bất kể em lựa chọn như thế nào, mọi người đều sẽ không phản đối.
Lúc này Kỳ An Ngữ cũng lên tiếng, khẩn thiết nhìn Lôi Hòa Nghi.
- Nghi Nghi, đồng ý với yêu cầu của… anh trai tôi đi. Tôi rất hi vọng cô sẽ trở thành chị gái tôi…
Roderick chớp thời cơ nói tiếp:
- Bây giờ em làm chị gái của An Ngữ, tương lai An Ngữ gả vào Lôi gia là chị dâu của em, bây giờ hai người làm chị em trước sau này sẽ thân càng thêm thân…
Thân vương Ronsare nhìn Lôi Hòa Nghi thuyết phục:
- Nể tình ông già này, Nghi Nghi có thể đồng ý không? Cháu đã giúp chúng ta một việc lớn, Ronsare không biết phải làm gì để báo đáp cháu cả…
Người lớn nhất cũng đã lên tiếng, Lôi Hòa Nghi cũng không dám từ chối nữa:
- Có thể trở thàng một phần của Ronsare là vinh hạnh của cháu, cảm ơn mọi người đã xem trọng cháu…
- Phải là Ronsare cảm ơn cháu mới đúng.
- Không dám không dám… cháu chỉ làm việc nên làm thôi ạ.
Mọi việc cứ thế đươc quyết định, ngày tổ chức tiệc ngoài việc công bố với bên ngoài Kỳ An Ngữ chính là tiểu thư của Ronsare thì việc Lôi Hòa Nghi được nhận làm cháu gái nuôi của Thân vương cũng sẽ được công bố. Trước mắt việc cần làm chính là giải quyết giấy tờ tùy thân cho Kỳ An Ngữ và nhập quốc tịch Anh cho cô. Bình thường chuyện này sẽ tốn thời gian nhưng địa vị Ronsare không tầm thường, Lôi gia ở Hoa quốc cũng không tầm thường cho nên quốc tịch và giấy tờ thủ tục này nọ rất nhanh đã xong. Từ nay Hoa quốc không có Kỳ An Ngữ mà gia tộc Thân vương Ronsare của Anh quốc sẽ xuất hiện hai thành viên mới…
Daphne de Ronsare…
Và
Rachel de Ronsare…
Chuyện này phía Lôi gia cũng sớm được thông báo, có bất ngờ nhưng không có gì khó tin. Ban đầu khi Lôi Lăng Hàn giới thiệu Kỳ An Ngữ mọi người cũng không vì xuất thân của cô mà có thành kiến, chỉ có đau lòng vì cô phải chịu khổ quá nhiều. Ngược lại bây giờ biết Kỳ An Ngữ tìm được người thân ruột thịt còn có một gia tộc quyền quý chống lưng đều mừng cho cô. Còn Lôi Hòa Nghi được nhận làm con gái nuôi của Ronsare cũng không có gì phản đối.
Nhưng Ronsare cũng không đơn giản chỉ nhận con nuôi mà còn gửi công văn đến Chính phủ bày tỏ lòng cảm kích với Lôi Hòa Nghi, mặc dù các gia đình quý tộc có hạn chế về quyền lực chính trị nhưng vẫn có tiếng nói, dùng danh nghĩa Thân vương Ronsare gửi đi thì vẫn rất có trọng lượng. Địa vị Lôi gia rất cao, lần trước Cung Huyền Thương lấy danh nghĩa của cô giúp đỡ cảnh sát triệt phá một đường dây buôn bán ma túy lớn phía lãnh đạo vẫn còn nhớ mà đến Lôi gia đàm đạo với Lôi lão gia tử một chuyến, hiện tại lại được đích thân Thân vương Ronsare khen ngợi cảm ơn nhận làm cháu gái càng khiến lãnh đạo không dám xem nhẹ Lôi Hòa Nghi. Không chỉ dừng lại ở đó, Thân vương Ronsare còn đặc biệt xin Chính phủ Anh thưởng quốc tịch cho Lôi Hòa Nghi, mặc dù tốn chút công sức và thời gian nhưng với lý lịch và xuất thân lẫn học vấn của Lôi Hòa Nghi thì việc được thông qua rất dễ dàng huống chi còn được vị Thân vương đức cai vọng trọng ngỏ lời. Rất nhanh cô sẽ có hai quốc tịch, mà những chuyện này qua một thời gian nữa sẽ hoàn thành.
Còn hiện tại Lôi Hòa Nghi đang cùng Cung Huyền Thương chuẩn bị cho buổi tiệc nhận thân của Daphne de Ronsare. Không có cánh truyền thông báo chí chỉ có các gia đình vương thất quý tộc và đối tác làm ăn của gia tộc Ronsare tham dự là chính, dù sao thì Daphne vẫn còn quá trẻ vừa mới về nhà nên Thân vương không hi vọng cô sẽ nhận được quá nhiều sự chú ý của mọi người như thế sẽ dọa đến cô, tính cách của Daphne cũng không thích ồn ào giao thiệp với nhiều người nên việc giới hạn khách mời là cần thiết. Hơn nữa cân nhắc đặc thù công việc của Lôi Hòa Nghi cho nên Thân vương chỉ mời những gia tộc thân thiết mà thôi.
Trong suốt buổi tiệc, Lôi Hòa Nghi luôn đi bên cạnh Daphne hỗ trợ cô, Daphne không quen với những buổi tiệc xã giao của giới thượng lưu càng không biết được ai là người có ý tốt ý xấu nên có Lôi Hòa Nghi bên cạnh ngược lại là chuyện tốt.
Ban đầu khách mời còn hoài nghi vị tiểu thư vừa trở lại của Ronsare có bao phần là thật hay là mạo danh vì dù sao cũng đã qua 20 năm ai có thể nghĩ đến đứa trẻ xấu số đó còn có thể sống sót phong quang vô hạn trở về nhưng khi nhìn đến dung mạo giống như Công nương Odette năm đó y như đúc thì mọi lời chất vấn nghi hoặc đều tan biến mà lịch sự gọi một tiếng Công nương Daphne.
Còn về Lôi Hòa Nghi, mọi người đều nghĩ Ronsare nhận một cô cháu gái để làm nền cho cháu gái ruột nên xem nhẹ nhưng khi thấy Lôi Hòa Nghi so với Daphne càng thêm tự tin kiêu ngạo, bạo dạn đối đáp hóa giải những tình huống khó xử cho Daphne thì phải nhìn cô bằng một con mắt khác. So với những tiểu thư gia đình quý tộc có mặt ở đây thì cốt cách của ‛Công nương Rachel’ này chỉ hơn chứ không kém. Người ta không phải đến làm nền mà là đến trợ lực, rõ ràng là một đóa hồng đầy gai, sẵn sàng đâm bị thương bất cứ kẻ nào không có ý tốt.
Người khác có lẽ không biết Lôi Hòa Nghi nhưng có thể nhận ra Cung Huyền Thương, cho nên khi thấy cử chỉ thân thiết giữa hai người thì cũng phải nể Lôi Hòa Nghi vài phần. Huống chi Lôi Lăng Hàn cũng luôn để ý Daphne, độ nhận diện của anh lại rất cao, thân phận Lôi tam thiếu cũng không phải bí mật cho nên mối quan hệ thân thiết giữa anh và Daphne cũng khiến nhiều người chợt hiểu ra, dần dần cũng không ai dám xem nhẹ Daphne nữa.
Buổi tiệc nhận thân diễn ra tương đối ổn, sau khi kết thúc Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương trở về nhà của mình còn Lôi Lăng Hàn và Daphne ở lại dinh thự Ronsare. Dù sao vừa mới nhận lại người thân dĩ nhiên sẽ không có chuyện ở lại nơi khác, mà Lôi Lăng Hàn cũng sẽ không để Daphne lại một mình, mặc dù cô đã dần chấp nhận thân phận mới của mình nhưng mọi thứ vẫn còn quá xa lạ, cho nên Daphne vẫn còn dựa dẫm vào Lôi Lăng Hàn rất nhiều.
Còn Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi sau khi về nhà thì lên phòng tắm rửa. Cô tắm xong thì ra ngoài sấy tóc, Cung Huyền Thương vào tắm, chuyện của Daphne đã xong nên chắc cô cũng phải tính đến chuyện về lại thủ đô, đoàn làm phim bên đó vẫn còn đợi mọi người bên này trở về làm một buổi tiệc nho nhỏ đây… Có điều vì việc của Daphne mà cô và Cung Huyền Thương đã không có nhiều thời gian đi chơi cùng nhau, có lẽ sau khi về nước mới bù đắp lại được… cũng không biết khi nào anh mới kết thúc chuyến công tác để trở về.
Lôi Hòa Nghi mãi suy nghĩ thì Cung Huyền Thương cũng đã tắm xong trở ra, không nói hai hơi bế cô ngồi lên đùi mình. Hôm nay cô không mặc váy ngủ mà mặc áo sơ mi của anh, có một sức quyến rũ kỳ lạ. Cung Huyền Thương ôm cô, đầu cọ vào hõm cổ Lôi Hòa Nghi như một con mèo lớn đang làm nũng:
- Công nương Rachel de Ronsare… cưới được em là anh trèo cao rồi!
- Anh còn nói, chẳng phải anh đẩy hết công lao lên người em cho nên em mới có được vinh hạnh này sao?
- Của chồng công vợ, huống chi em xứng đáng!
- Cung Huyền Thương, vinh quang của em cũng là vinh quang của anh. Anh là báu vật của em…
- Anh rất hân hạnh…
Ánh mắt anh nóng bỏng nhìn cô, giống như muốn nói dù cô muốn bất cứ thứ gì dù là sai trên trời anh cũng sẽ tặng cho cô. Lôi Hòa Nghi hạnh phúc vùi đầu vào ngực Cung Huyền Thương, cô chợt thở dài ủ rũ lên tiếng:
- Phía đạo diễn Trương đã bắt đầu hối thúc… có lẽ em phải đặt vé máy bay về sớm rồi…
Tay Còn Lôi Hòa men theo vạt áo sờ vào da thịt trơn nhẵn trên eo Lôi Hòa Nghi, cất giọng:
- … Quả thật chúng ta trì hoãn đã lâu… em cứ về trước đi, anh xong việc trở về sẽ đến thủ đô đón em …
Lôi Hòa Nghi ôm cổ Cung Huyền Thương, bàn tay luồng vài tóc anh vuốt ve:
- Thật ra anh cũng không cần đến thủ đô… cứ về thẳng Hải thành là được… em giải quyết mấy chuyện lặt vặt ở thủ đô không mất bao nhiêu ngày sẽ về Hải thành ngay, đến lúc đó anh cũng xong việc rồi…
- Theo ý em… vậy em tính khi nào về thủ đô?
- Cái này còn cần thảo luận với đạo diễn Trương nhưng với tính cách của ông ấy nhất định không quá 3 ngày em phải về rồi.
- Tiếc là vướng phải vài chuyện cho nên không dẫn em đi chơi được…
- Không sao ạ, tương lai còn dài, thời gian còn nhiều!
Lôi Hòa Nghi nói xong cúi đầu hôn lên môi anh một cái xem như an ủi rồi tựa cằm lên vai anh, miệng khẽ ngáp một tiếng. Cung Huyền Thương biết cô bận bịu cả ngày vì buổi tiệc của gia tộc Ronsare nên rất mệt mỏi, giờ đã buồn ngủ rồi, khẽ cười một tiếng vuốt tóc cô.
- Hôm nay em mệt rồi, đi ngủ thôi, ngày mai tranh thủ đưa em đi dạo vài nơi…
- Vâng…
Cung Huyền Thương bế Lôi Hòa Nghi về giường, đặt người nằm xuống cẩn thận, kéo chăn rồi mình cũng nằm xuống, Lôi Hòa Nghi vươn tay ôm anh, cả người nằm gọn trong lòng Cung Huyền Thương, lập tức chìm vào giấc ngủ sâu.
Hôm sau, Lôi Hòa Nghi thảo luận với đạo diễn ngày về, giống như cô suy đoán với tính cách của ông ấy sẽ không có việc kéo dài cho nên mọi người đặt vé vào ngày mốt sẽ trở về. Cung Huyền Thương cũng biết rõ lịch trình, lên kế hoạch đưa Lôi Hòa Nghi dạo chơi mua sắm vài chỗ và làm thủ tục ký gửi một số hành lý là quà anh mua cho Lôi Hòa Nghi trước đó để vận chuyển về Hải thành, Lôi Hòa Nghi còn về thủ đô một chuyến nên anh không để cô mang nhiều.
Hiệu suất làm việc của cấp dưới Cung Huyền Thương rất nhanh nên chẳng cần anh nhúng tay, anh chỉ cần bồi Lôi Hòa Nghi đi dạo hai ngày ít ỏi còn lại là được.
Đến ngày ra sân bay, ngoại trừ Cung Huyền Thương thì Lôi Lăng Hàn, Daphne và Roderick cũng có mặt.
Sau khi cùng Lôi Lăng Hàn, Daphne và Roderick tạm biệt, Lôi Hòa Nghi quay sang Cung Huyền Thương:
- Lịch trình sắp tới của anh là ở đâu ạ?
- Anh sẽ đến St Petersburg sau đó phải bay sang Cologne… Nếu em xong việc ở thủ đô sớm, có lẽ lúc anh về em cũng đã ở Hải thành rồi.
- Mùa này St Petersburg rất lạnh, anh nhớ giữ sức khỏe đấy!
- Không vì anh thì cũng sẽ vì em mà chăm sóc tốt cho bản thân, em yên tâm!
Lôi Hòa Nghi gật đầu, ôm Cung Huyền Thương, anh cúi xuống hôn lên đỉnh đầu, hôn lên trán, cuối cùng đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ.
- Có bị lệch múi giờ cũng phải cố nghỉ ngơi sớm nhé!
- Vâng!
Cung Huyền Thương vuốt lại vài sợi tóc của Lôi Hòa Nghi ra sau mang tai, nâng một lọn tóc trước ngực cô lên hôn xuống.
- Sắp tới giờ khởi hành rồi, em mau qua cổng an ninh đi!
Lôi Hòa Nghi nhón chân hôn lên khóe môi Cung Huyền Thương như tạm biệt.
- Vậy em về trước đây!
- Anh sẽ về sớm!
- Dạ, em sẽ chờ anh!
Lôi Hòa Nghi nghiêng người vẫy tay với những người khác rồi lưu luyến nhìn Cung Huyền Thương, chậm rì rì đi vào cổng an ninh.
Đợi đến khi máy bay cất cánh rồi Cung Huyền Thương mới quay người trở về, bắt đầu thu dọn hành lý tiếp tục chuyến công tác của mình.