Dịch: Voi Còi
Chỉnh sửa: Rùa┃Đọc kiểm: Bí Đao
«Chương »
«Ra sức hối cưới»
Hai người họ ngồi trong xe một lúc, chờ mặt Quý Diễn không còn màu gì khả nghi nữa Giang Tri Tụng mới ôm cậu xuống xe.
Từ gara xe có thang máy đi thẳng lên nhà lớn, vừa bước vào thang máy anh liền thả cậu xuống, dìu tay đưa vào nhà.
Giang Tri Tụng rất bận, vừa đưa Quý Diễn vào phòng khách, nói chuyện với Thẩm Trữ Ngọc được vài phút lại nhanh chóng đến công ty đi làm.
Quý Diễn rất sợ bị Thẩm Trữ Ngọc nhìn ra điều gì đó, chờ đến khi bóng dáng Giang Tri Tụng biến mất ngoài cửa mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Trữ Ngọc nhìn chân cậu, chau mày nói: "Con trai, chân làm sao vậy?"
"Bị trẹo thôi ạ, không có gì nghiêm trọng, bác sĩ nói nghỉ ngơi hai ngày là khỏe." Quý Diễn nói: "Mẹ bận gì thì cứ làm đi ạ, đừng lo cho con."
Thẩm Trữ Ngọc cẩn thận xem xét vết thương của cậu, xác định không có vấn đề gì mới rót cho cậu ly nước rồi hỏi: "Đi đứng thế nào mà bị trẹo chân?"
Vừa lúc Quý Túc Phong từ thư phòng bước ra, phát hiện hình như Quý Diễn đã về, đi xuống lầu xem thử. Ông đứng cạnh Thẩm Trữ Ngọc hỏi lại một lần nữa.
Quý Diễn một mực trả lời: "Trời tối quá con không thấy đường."
Cậu nhìn xung quanh nhà rồi hỏi mẹ: "Mẹ, bà nội đâu rồi?"
"Bà nội đi gặp bà của Chúc Duy Quân rồi, chắc một lát nữa sẽ về." Thẩm Trữ Ngọc nói.
Quý Diễn ngồi duỗi thẳng chân trên ghế sô pha, Thẩm Trữ Ngọc tùy tiện nói một câu: "Lúc nãy mẹ đứng ở vườn nhìn thấy bọn con về được một lúc, mà chờ mãi mới thấy lên nhà."
Quý Diễn khựng lại vài giây trả lời: "Giang Tri Tụng có điện thoại công việc, phải nói chuyện một lúc, con không thể tự đi được nên đành phải chờ anh ấy xong việc dìu con lên nhà."
"Gấp mấy cũng không chờ được một chút sao, cứ phải nói chuyện ở gara." Thẩm Trữ Ngọc cảm thán nói: "Giang Tri Tụng đúng là tận tâm với công việc."
Nói đến việc này, ánh mắt Quý Túc Phong tràn ngập sự tán thưởng, phối hợp: "Con trai, không có việc gì thì đi theo Tri Tụng học hỏi đi."
Quý Diễn nhìn thấy dáng vẻ tự hào của hai người bọn họ, tự dưng trong lòng cảm thấy có một chút tội lỗi.
Cậu nói: "Giang Tri Tụng có cái gì mà học, cũng chỉ có vậy thôi ạ."
Quý Túc Phong nhìn Quý Diễn bắt đầu phản bác, nhìn về phía cổng lớn rồi lại nhìn Quý Diễn, giọng điệu cực kì nghiêm túc nói: "Bà nội con muốn ở đây mấy ngày. Con cũng biết tính cách bà, miệng chỉ nói vậy chứ không có ý gì, sẽ có lúc nói mấy câu khiến Tri Tụng không được thoải mái, con đừng có đổ dầu vào lửa."
Quý Diễn nhấc nhẹ chân, vươn tay lấy ly nước trên bàn trả lời: "Con biết rồi."
Quý Túc Phong còn cho rằng cậu bướng bỉnh không muốn làm theo lại dặn dò thêm một lần nữa.
"Con đàng hoàng cho bố, từ nhỏ đến lớn chú Hành Nam có chiều ai như chiều con không, chỉ có con mới ngông cuồng như vậy." Quý Túc Phong lại nói: "Hơn nữa, bố coi Tri Tụng như con trai mình, không thể để nó cảm thấy bị thiệt thòi được."
Lại lần nữa nghe được luận điểm "con trai mình" làm tay Quy Diễn run nhẹ, vài giọt nước bắn ra ngoài.
Cảm giác tội lỗi đột nhiên tăng vọt, vết nhơ đạo đức giống như lại bẩn hơn một chút, Quý Diễn giả vờ trấn định: "Bố, con biết rồi."
Quý Túc Phong vỗ vỗ vai cậu, chuyển đề tài khác, hỏi thăm về chuyến du lịch vừa rồi.
"Cũng vậy thôi ạ, như bao chuyến đi khác." Quý Diễn nói: "Bố mẹ, mọi người bận gì thì bận đi ạ, con muốn nghỉ ngơi."
Quý Diễn nằm trên sô pha một lúc lâu, mới miễn cưỡng đè nén được cảm giác tội lỗi trong lòng.
Đây chỉ là mối quan hệ huyết thống trong tưởng tượng của bố cậu, hoàn toàn không có giá trị về mặt pháp luật.
Quý Diễn vừa uống nước vừa suy nghĩ.
Hứa An Gia thì về thẳng công ty, ở công ty có cậu ta thì chắc không xảy ra chuyện gì đâu, chân cậu lại đang bị thương không thể đi lại, nên chỉ có thể ở nhà phối hợp làm việc với Hứa An Gia.
Hơn một tiếng sau, Quý Diễn xử lý gần xong một số công việc, liền gọi video cho Chúc Duy Quân.
Chức Duy Quân bắt máy rất nhanh, đảo mắt nhìn cậu: "Yo, Quý Diễn xong việc rồi sao?"
"Cũng sắp xong." Quý Diễn gác điện thoại đứng lên bàn, lấy ly nước chặn lại: "Cùng lắm tới đám cưới mày tao gửi một phong bì to là được chứ gì."
Chúc Duy Quân cười đến vui vẻ: "Nghe được đó."
Quý Diễn hỏi: "Sao tự nhiên lại tổ chức sớm vậy?"
"Nhan Nhan có bầu rồi." Chúc Duy Quân cười vui vẻ hơn nữa: "Không còn cách nào nên phải làm sớm."
Quý Diễn cũng cười nói: "Vậy tao phải chuẩn bị phong bì thật đặc biệt rồi."
Nói xong nhìn thấy trên mặt Chúc Duy Quân có vết thương, giống như bị tát liền hỏi: "Mặt mày sao vậy?"
Chúc Duy Quân thở dài, đem ngọn nguồn câu chuyện kể lại một lần. Mấy tháng trước hắn đưa vợ sắp cưới ra nước ngoài chơi sẵn tiện khảo sát vài chỗ để đi hưởng tuần trăng mật, bầu không khí vào buổi tối rất tốt. Vợ sắp cưới muốn hắn phải dùng 'bao' nhưng hắn mê đắm mất lý trí nên không dùng, kết quả là mấy hôm trước biết được có thai, vợ sắp cưới liền đập hắn một trận.
Hai người nói chuyện phiếm mấy câu, lại nói về xe. Chúc Duy Quân nói vì sắp làm bố rồi nên hắn phải thay đổi, phải điềm tĩnh hơn nên quyết định bán hết xe trong gara, chỉ để lại một chiếc Ferrari. Hắn xem chiếc xe này như bảo bối, cố ý mời một vị chuyên gia cải tạo xe người Đức về, giúp hắn cải tạo lại toàn bộ bánh xe, sàn xe, đuôi cánh...
Chúc Duy Quân không nhịn được mà khoe khoang với Quý Diễn, còn gửi hình và video cho Quý Diễn xem.
Cậu xem xong đột nhiên cảm thấy chiếc xe McLaren P mình cũng xem như bảo bối bị mất giá, trong lòng tính toán sẽ cải tạo và nâng cấp lại nó.
Đến lúc ăn cơm Quý Diễn cũng nghĩ về chuyện này, tùy tiện ăn mấy miếng xong thì nói no rồi lại lên ghế sô pha ngồi cả một buổi chiều, bận rộn xem xét từng chi tiết cần cải tạo.
Thẩm Trữ Ngọc gọi Quý Diễn mấy lần đều không nghe thấy cậu trả lời, bà thở dài nói với Quý Túc Phong: "Cũng không biết tính cách con trai ông giống ai mà lại hiếu thắng như vậy."
Quý Túc Phong nghiêm túc phân tích: "Không giống bà, cũng không giống tôi."
Vừa dứt lời thì thấy bà nội bừng bừng lửa giận bước vào nhà. Bà đặt túi ngọc trai lên bàn, nhìn thấy Quý Diễn cũng không vui hơn, chống nạnh nói: "Tức chết đi được, bà già Liễu Hàm Thanh này thật quá đáng. Bà ta nói Chúc gia sắp có cháu nối dõi tông đường, sắp trở thành đại gia đình bốn thế hệ, đắc ý khoe khoang trước mặt ta cả ngày trời."
Bà nội vừa nói xong, ánh mắt dừng trên người Quý Diễn, không phân nặng nhẹ bỏ qua vết thương ở chân cậu, gấp gáp nói: "Nhóc, ta không thể bị thua được, nhanh chóng đẻ một đứa đi, để bà nội ôm đến trước mặt bà ta, cho bà ta tức chết."
Quý Diễn ngồi ngơ mặt.
Cậu cảm thấy đề tài này hơi nguy hiểm, lập tức nói sang chuyện khác, cố gắng tạo mâu thuẫn khiến bà mất chú ý: "Bà nội, bà ôm em gái cháu còn chưa đủ hả, hay bà ghét bỏ nó rồi?"
Quý Hủy đang ngồi trên thảm chơi búp bê, nghe thấy tên mình, hóng tai lên nghe.
Bà nội không vui: "Quý Diễn cháu nói cái gì vậy?"
Bà ôm lấy Quý Hủy, hôn hôn mặt em gái nói: "Công chúa nhỏ, đừng nghe anh trai cháu nói bậy, cháu mãi mãi là tâm can bảo bối của bà."
Thẩm Trữ Ngọc nói: "Mẹ à, mẹ vội gì ạ? Quý Diễn còn nhỏ mà, đến người yêu còn chưa có thì sao nói đẻ là đẻ được."
"Nhỏ gì nữa." Bà nhìn Quý Diễn nói: "Nó không phải bằng tuổi với tiểu Chúc sao? Còn nữa, chưa tới một tháng là tới sinh nhật Quý Diễn rồi, lại lớn thêm tuổi rồi đấy thôi."
...
Hai người thảo luận về hôn nhân của Quý Diễn rất lâu, ban đầu Thẩm Trữ Ngọc đứng về phía Quý Diễn, nhưng cuối cùng lại bị bà nội dùng chiêu "lo lắng và cường điệu" đánh bại.
Vì thế... cho nên... hai người bọn họ rất nhanh đã đứng trên cùng một chiến tuyến.
Tuy là cách khuyên nhủ rất ôn hòa nhưng Quý Diễn vẫn cảm thấy rất phiền. Cưới vợ sinh con gì đó, sớm không nói muộn không nói, đúng lúc cậu vừa cong thì nói.
Ngọn nguồn sự việc tất cả đều tại Chúc Duy Quân. Vào giờ phút này, cậu hận hắn vì sao không mang đồ bảo hộ còn hơn cả vợ sắp cưới của hắn.
Nghe bà và mẹ càm ràm một lúc, Quý Diễn cảm thấy rất phiền, ngẩng đầu lên nhìn một cái vào cứu tinh đang đi tới, tưởng tìm được cứu viện.
Quý Túc Phong rất nhanh bắt được ý của con trai.
"Mọi người đang nói gì vậy?"
Quý Túc Phong ý đồ khống chế cục diện, hắng giọng nói hết sức có khí phách: "Thôi được rồi, đừng có hối Quý Diễn nữa. Những chuyện này còn phải xem duyên số, bố nghĩ là khi nào cưới, hay không cưới đều được."
Thẩm Trữ Ngọc liếc nhìn ông, Quý Túc Phong lập tức im bặt.
Quý Diễn: "Bố!"
Quý Túc Phong nhanh chóng bẻ một miếng bánh quy trong tay Quý Diễn bỏ vào miệng, vừa nhai vừa vẫy tay, đại ý là miệng bận nhai không thể nói chuyện được nữa.
Một miếng bánh nhỏ Quý Túc Phong nhai chậm mất ba phút.
Quý Diễn: ????
Chỉ còn cách tự mình cứu lấy mình thôi, trong lúc bà nội đang càm ràm thì đột nhiên cậu nhớ đến một lý do hoàn hảo.
Quý Diễn đứng lên nhìn bà nội nói, ngữ khí sắt thép: "Giang Tri Tụng còn lớn hơn con một tuổi, anh ấy chưa cưới thì con cũng chưa cưới, vì vợ con phải giống với tiêu chuẩn tìm vợ của anh ấy."
Bà nội không nghĩ tới tiêu chuẩn Quý Diễn lại cao như vậy. Tuy là cháu đích tôn của mình, nhưng bà cũng phải thừa nhận nếu nói về điều kiện để trở thành đối tượng kết hôn tốt thì cháu mình không bằng người ta, sự so đo muốn chiến thắng kia cũng hạ xuống một nửa.
"Vậy sao?" Bà nội nói: "Vậy đúng là chúng ta phải từ từ thật."