Dịch: Voi Còi
Chỉnh sửa: Rùa┃Đọc kiểm: Bí Đao
«Chương »
« Yêu đương lén lút»
Yêu cầu tuyển chọn quá cao của Quý Diễn đã dập tắt ý định giục cưới của bà nội, cuối cùng bà cũng để ý đến cái chân bị thương của cậu, rất đau lòng ân cần hỏi han.
Hỏi han xong còn dặn dì giúp việc nấu canh cho cậu tẩm bổ.
Buổi tối lúc Giang Tri Tụng trở về, Quý Diễn đang chiến đấu với chén canh gà hầm sâm vàng óng ánh.
Lúc ăn cơm cậu đã uống hai chén canh bồ câu hầm, bây giờ là giờ đêm, còn bị bắt uống thêm hai chén canh gà, cứ uống như thế này chắc chắn sẽ bị chảy máu cam.
Thấy Giang Tri Tụng vào đến nhà, Quý Diễn gọi anh nhanh vào phòng ăn, giúp cậu uống hết chỗ canh này.
Đi lại gần cậu mới thấy trong tay Giang Tri Tụng có một bó hoa ly bung nở, trên cánh hoa còn có một vài giọt nước đọng lại.
Quý Diễn không ngờ Giang Tri Tụng lại dám làm càn như vậy, cậu đảo mắt nhìn khắp nơi, căng thẳng chau mày nói: "Giang Tri Tụng anh giữ kẽ một chút đi."
"Anh biết chừng mực mà." Giang Tri Tụng ngồi xuống bên cạnh Quý Diễn, đặt hoa lên bàn nói: "Cái này là anh tặng bà nội."
Hóa ra là tự mình đa tình, Quý Diễn cảm thấy thật mất mặt chỉ ồ một tiếng.
Giang Tri Tụng giơ tay xoa đầu cậu, Quý Diễn thấp giọng nói: "Đã bảo anh đừng có động tay động chân."
Vừa hay bà nội từ nhà bếp đi lên, nhìn thấy Giang Tri Tụng đi làm về, lại còn ngồi uống chén canh của Quý Diễn liền nói: "Tri Tụng, trong phòng bếp còn canh, để bà lấy cho cháu một chén, cháu đừng có uống canh của nhóc con."
Giang Tri Tụng uống được một nửa chén, cũng cảm thấy hơi ngán nên nói không cần, sau đó đưa bó hoa ly cho bà cười nói: "Bà nội, trên đường đi làm về nhìn thấy người ta bán hoa nên cháu mua tặng bà một bó ạ."
Bà nội rất thích hoa ly, trong vườn trồng rất nhiều loại hoa này, mà đôi lúc còn mua thêm ở ngoài về cắm.
Loại hoa Giang Tri Tụng mua còn là loại hoa hiếm, bà nội rất thích, nhưng không thể hiện ra ngoài, chỉ miễn cưỡng gật đầu nhận hoa.
Đã nhận hoa rồi mà còn thể hiện thái độ khó chịu thì không được hay cho lắm, cho nên bà nội quyết định ngồi lại nói chuyện vài câu với Giang Tri Tụng.
Bà hỏi: "Công ty cháu dạo này thế nào, có gặp khó khăn gì không?"
"Lợi nhuận công ty không được cao, thời gian gần đây lỗ không ít tiền ạ."
Giang Tri Tụng vừa thở dài nói: "Quản lý một công ty rất khó, vẫn là A Diễn biết làm ăn, đầu tư vào trường đua xe, rất có triển vọng. Vừa khai trương không lâu đã có thể có được lợi nhuận."
Tâm trạng bà nội vui lên không ít, giọng cao vút: "Lợi nhuận thấp không sao, nói không chừng thêm thời gian nữa lại tốt lên, thằng nhóc đó, chắc là được di truyền của nhà này, rất thông minh."
Giang Tri Tụng phụ họa theo nói: "A Diễn đúng là rất thông minh."
Bà nội rất mãn nguyện gật đầu, muốn nói thêm về công ty Giang Tri Tụng: "Mở công ty gặp khó khăn là chuyện bình thường, chắc tại vì cháu không biết quản lý, cố gắng một chút mọi chuyện cũng sẽ qua."
"Cũng không đơn giản như vậy." Giang Tri Tụng nắm bắt được tâm trạng của bà, tiếp tục nói: "Hợp tác với mấy công ty đều xảy ra vấn đề, nếu không giải quyết được, sẽ bị cắt tiền đầu tư, đến lúc đó ảnh hưởng rất lớn, gần đây cháu bận rộn xử lý chuyện này."
...
Quý Diễn ngồi bên cạnh nghe hai người họ nói chuyện phiếm. Giang Tri Tụng nói mấy lời đó khiến cậu sửng sốt. Tùng Cát là tâm huyết của anh, bây giờ lại phải đối mặt với vấn đề xoay vốn có thể bị ngưng đầu tư, tài liệu kỹ thuật bị lấy cắp, nhân tài trong công ty cũng bị cướp đi.
Cậu hoàn toàn không biết gì về những chuyện này, chỉ biết Giang Tri Tụng rất bận, hai ngày đi chơi với cậu cũng suốt ngày ngồi họp trước màn hình máy tính.
Lúc nói chuyện vẻ mặt Giang Tri Tụng rất nặng nề, chau mày căng thẳng.
Quý Diễn nhớ lại chuyện lúc sáng Giang Tri Tụng nói mua biệt thự để cậu tụ tập, trong lòng cảm thấy chua xót, chuyện đã đến nước này rồi mà anh còn vẫn cứ lo cho cậu và bạn cậu chơi có vui không.
Quý Diễn muốn tâm sự với Giang Tri Tụng, nên quay sang nói với bà: "Bà nội, hoa ly này mà để ở đây ngày mai sẽ bị Quý Hủy nghịch hư đó, bà cắm hoa này để trong phòng ăn đi, như thế sẽ trưng được lâu hơn."
Bà nội nhìn Giang Tri Tụng, giống như đang suy nghĩ gì đó nên không nghe thấy Quý Diễn nói gì làm cậu phải nói đến lần thứ hai bà mới phản ứng lại.
Sau đó nghe theo lời Quý Diễn đứng lên tìm bình hoa để cắm.
Sắc mặt Quý Diễn rất khẩn trương, hỏi Giang Tri Tụng: "Công ty anh có chuyện như vậy sao em không biết gì hết?"
"Có chuyện gì đâu, mọi thứ đều tốt." Giang Tri Tụng trả lời.
Quý Diễn khó hiểu: "Vậy chứ lúc nãy anh mới nói cái gì?"
"Nói chuyện phiếm..." Giang Tri Tụng cười rộ: "... Thì phải nói những chuyện khiến người khác vui chứ."
Quý Diễn thở dài nhẹ nhõm, nhịn không được mà suy nghĩ, tâm cơ của Giang Tri Tụng còn nhiều hơn hạt của trái thanh long nữa, bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện phiếm lâu như thế, muốn lừa ai thì lừa một câu là dính.
Quý Diễn nhìn Giang Tri Tụng nói: "Sau này anh không được lừa em."
"Không bao giờ anh lừa em." Giang Tri Tụng cười nói.
Giang Tri Tụng cười lên rất đẹp trai, cho nên lúc anh muốn xoa tóc cậu, Quý Diễn thấy bà nội không để ý liền để cho anh xoa.
Giang Tri Tụng cũng liếc mắt nhìn về phía phòng ăn, bà nội đang đứng bên cạnh bình hoa gõ điện thoại, chắc đang nói chuyện với ai đó.
Chưa kịp thu hồi tầm mắt thì nhìn thấy bà buông điện thoại xuống, tháo bó hoa ly ra bắt đầu cắm.
Giang Tri Tụng tranh thủ lúc bà đang cắm hoa, cúi người ngồi xổm kiểm tra mắt cá chân Quý Diễn, cũng không còn sưng nữa, chắc chỉ cần nghỉ dưỡng một tuần là có thể đi lại.
Giang Tri Tụng ngẩng đầu lên, tầm mắt đụng phải ánh mắt Quý Diễn, hai người không nói gì, chỉ nhìn nhau vài giây.
Rõ ràng là một khung cảnh rất bình thường, nhưng không hiểu sao Quý Diễn cảm thấy hết sức ái muội, có cái gì đó không được tự nhiên nên liền nhìn sang chỗ khác.
Giang Tri Tụng ngồi lại trên ghế, đem gối dựa lưng đặt giữa hai người bọn họ, dưới sự che chắn của cái gối mà ngoắc lấy ngón tay cậu.
Từng ngón từng ngón cho đến khi đan nắm lấy cả bàn tay, nhẹ nhàng xoa nắn.
Vành tai Quý Diễn lập tức đỏ bừng lên.
Giữa thanh thiên bạch nhật, Giang Tri Tụng hết sức làm càn, Quý Diễn cảm thấy mình nên rút tay ra ngay, nhưng bởi vì mười ngón tay liền với tim, mà cũng có thể vì Giang Tri Tụng đến trêu người cũng quá dịu dàng, cuối cùng cậu vẫn không thể rút tay lại.
Bà nội quay lưng lại với bọn họ, tỉ mỉ cắt tỉa cắm hoa, lâu lâu lại quay qua hỏi Quý Diễn như thế này có đẹp không.
Mỗi lần bà hỏi, trong lòng Quý Diễn lại cảm thấy thấp thỏm, Giang Tri Tụng quan sát thấy như vậy lại nắm chặt bàn tay cậu hơn.
Lúc này Quý Diễn thực sự xác định, quả nhiên Giang Tri Tụng là loại biếи ŧɦái thích theo đuổi tình yêu kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Cậu cắn môi dưới, siết tay đáp lại Giang Tri Tụng, có lẽ vì hành động hùa theo của cậu, Giang Tri Tụng nhân lúc bà nội đang cắt hoa không để ý, đột nhiên cúi người, giả vờ nhặt cái gối rớt xuống đất nhưng thực chất là hôn lên mu bàn tay cậu.
Cùng lúc đó có một nhánh hoa rơi xuống đất, bà nội cúi xuống nhặt, chỉ cần bà nghiêng mặt sang đây một chút là có thể nhìn thấy hết tất cả.
Trong một khoảnh khắc, tim Quý Diễn như ngừng đập.
Cũng may bà nhặt hoa lên là quay lưng lại luôn, Giang Tri Tụng nhặt gối lên đặt lại về vị trí che tay. Tim Quý Diễn muốn nhảy ra khỏi cổ họng rơi xuống đất, Quý Túc Phong đột nhiên xuất hiện từ sau lưng, chen mông ngồi vào giữa hai cái gối dựa, nếu như ông cảm nhận một chút chắc sẽ phát hiện sau cái gối dựa có hai bàn tay đang vụиɠ ŧяộʍ yêu đương.
Quý Diễn cảm thấy may mắn vì anh nhanh tay, cũng cảm thấy may mắn vì Giang Tri Tụng đặt hai gối dựa lớn, người khác nhìn cũng khó phát hiện. Quý Diễn vừa định rút tay ra thì bố cậu dựa lưng đè lên gối. Sự làm biếng của một người đàn ông trung niên rất mạnh mẽ, Quý Diễn cảm nhận được lực đè nặng nề, bố cậu dùng toàn bộ trọng lực của cơ thể đè lên gối, chỉ cần cậu cử động nhẹ là sẽ bị phát hiện.
Quý Diễn không dám thở mạnh, bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Giang Tri Tụng vẫn vững như một con chó già, anh xoay vai cố gắng điều chỉnh lại tư thế ngồi một cách tự nhiên nhất.
Quý Túc Phòng hoàn toàn không biết gì về hành động mờ ám của bọn họ, vẻ mặt lo lắng nhìn anh hỏi: "Tri Tụng, công ty cháu có việc gì sao, bà nội nói công ty cháu sắp phá sản rồi, nói chú giúp đỡ cháu."
Giang Tri Tụng cười cười đáp: "Không có ạ, lúc nãy chỉ nói đùa với bà nội thôi ạ."
Cũng không để ý nên nói đùa hơi quá.
Quý Túc Phong thở hắt ra, định vỗ vỗ vai anh, ai ngờ vỗ một phát lại trúng vào gối, phát hiện có gì đó không đúng, định lật gối lên xem.
Quý Diễn nhìn thấy động tác của bố mình, sợ đến mức đầu óc trống rỗng, vội vã không quan tâm gì chỉ muốn rút tay lại, vừa định rút tay thì thấy điện thoại Giang Tri Tụng rớt xuống chân bố cậu.
Quý Túc Phong cúi người xuống nhặt, nhân lúc lưng bố cậu rời khỏi gối, Quý Diễn nhanh như điện rút tay khỏi đó.
Giang Tri Tụng không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Quý Túc Phong đưa điện thoại cho Giang Tri Tụng, thấy tay anh bị đè dưới gối có chút bực bội: "Tri Tụng, cháu bị chú đè tay nãy giờ sao không nói?"
Giang Tri Tụng đẩy gối nói: "Lúc đó cháu đang nghĩ việc khác, không cảm thấy gì ạ."
Quý Túc phong gật gật đầu nhìn đồng hồ thấy đã hơn giờ, quay đầu nhìn Quý Diễn nói: "Nhóc, không có việc thì ngồi đây làm gì, chân bị đau sao không về phòng ngủ đi?"
Quý Diễn còn đang ở trong trạng thái thất kinh hồn vía, bây giờ mà đi lên lầu, bố cậu chắc chắn sẽ nói Giang Tri Tụng dìu cậu lên lầu. Vừa mới trải qua chuyện lúc nãy, Quý Diễn cần thời gian bình tĩnh lại. Vừa định từ chối, lời nói chưa ra khỏi miệng quả nhiên đã nghe Quý Túc Phong nói: "Tri Tụng, nó không đi được, cháu dìu nó lên lầu nhé."
Giang Tri Tụng dạ một tiếng, vẻ mặt rất tự nhiên kéo cậu đứng lên, tay vòng qua eo cậu nửa dìu nửa ôm đi ra hướng thang máy.
Trong nhà có thang máy nhưng bình thường rất ít dùng, bây giờ chân Quý Diễn như vậy, không tiện đi thang bộ.
Có Quý Túc Phong đứng phía sau nhìn, cả người cậu cứng đờ, cửa thang máy vừa đóng Quý Diễn mới thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh đã lên đến lầu hai, cửa thang máy cách phòng Quý Diễn một khoảng, nếu dìu đi phải đi mất một lúc. Ngoài bọn họ ra tất cả mọi người đều ở lầu một, Giang Tri Tụng trực tiếp ôm cậu vào phòng.
Giang Tri Tụng đi như bay, đến lúc vào đến phòng đóng cửa khóa lại Quý Diễn vẫn chưa kịp phản ứng chuyện gì vừa xảy ra.
Trong phòng bật một vài ánh đèn tường màu vàng, Giang Tri Tụng dựa lưng vào cửa, cúi đầu nhìn Quý Diễn đang nằm trong lồng ngực mình nói: "A Diễn, tối nay anh muốn ngủ với em."
Quý Diễn khẩn trương: "Không được, sẽ bị phát hiện."
Quý Diễn tuy chưa yêu đương bao giờ nhưng biết tiến độ của cậu và Giang Tri Tụng nhanh đến vô lý, trước khi về nhà cậu không bao giờ nghĩ đến chuyện bản thân và Giang Tri Tụng lại nắm tay trong phòng khách.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách Giang Tri Tụng, chỉ có thể trách ham muốn đen tối của anh, Quý Diễn suy tư vài giây: "Giang Tri Tụng, sau này chúng ta không thể giống như lúc nãy, cũng không được ngủ cùng nhau."
Giang Tri Tụng áp đầu lên trán cậu, thấp giọng cười.
Quý Diễn cắn môi, giống như bản thân đang bị ăn hϊếp, ngữ khí không hề hung dữ: "Tính tình em không được tốt, anh mà cứ như thế, em sẽ đánh anh đó, là bạo hành gia đình đấy anh biết không?"
Giang Tri Tụng như bỏ ngoài tai, hôn hôn lên mũi cậu rồi nhắc lại: "Nhưng mà anh vẫn muốn ngủ cùng em."
Thân thể Quý Diễn bị trượt nhẹ xuống, Giang Tri Tụng ôm cậu chặt hơn, dán mặt anh lên mặt cậu, chậm rãi cọ cọ hỏi: "Không lẽ nhóc không thích anh sao?"
Giang Tri Tụng mẹ nó thật là quá câu dẫn người khác, Quý Diễn bị anh cọ đến tim đập mạnh, gương mặt đỏ bừng, lập tức đổi ý: "Thôi được rồi, nhưng muộn một chút anh hãy sang, đừng để người khác thấy."
Giang Tri Tụng cười cười thấp giọng nói: "Anh biết rồi."
Quý Diễn đẩy đẩy anh: "Bỏ em xuống."
Chân trái của Quý Diễn vừa chạm đất, Giang Tri Tụng đỡ lấy gáy cậu, áp Quý Diễn dựa vào cửa hôn lên môi cậu.
Trước đó Quý Diễn chỉ bị động tiếp nhận, không hiểu tại sao lần này, có thể là vì bản thân cũng hết thuốc cứu chữa rồi, ma xui quỷ khiến thế nào lại chủ động liếm đầu lưỡi Giang Tri Tụng.
Giang Tri Tụng dừng lại một chút, nhìn vào mắt Quý Diễn, thấp giọng nói: "Nhóc con, em nhắm mắt lại."
Quý Diễn nắm chặt tay, ngoan ngoãn nhắm mắt.
Giang Tri Tụng hôn rất mạnh bạo, như muốn nuốt cậu vào bụng, tay đỡ phía sau gáy cậu còn nhẹ nhàng xoa xoa vùng cổ, lúc mạnh lúc nhẹ, thô bạo liếm cắn lại xoa bóp liên tục khiến Quý Diễn ngăn không được mà run rẩy.
Giang Tri Tụng rời khỏi môi cậu, nhéo cằm bắt Quý Diễn ngẩng đầu lên nhìn anh, lại cắn cằm cậu, lúc cắn hơi dùng lực, hơi đau nhưng thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Quý Diễn bị bắt ngẩng đầu lên, đường nét trên khuôn mặt căng thẳng đến mức giây kế tiếp sẽ bị Giang Tri Tụng cắn đứt, lúc này cậu mới nhận ra sự mạnh bạo của anh.
Giang Tri Tụng hình như bị mất khống chế.
"Giang Tri Tụng..." Quý Diễn thở hổn hển, nắm lấy cà vạt của anh: "Anh... đừng..."
Lời nói đứt đoạn chưa kịp nói hết, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Bà nội đứng ở ngoài cửa, trên tay còn cầm chén canh gà mỡ vàng óng ánh: "Nhóc, con ngủ rồi sao, bà mang canh lên cho con ."
Biết là Quý Diễn không tự đi một mình, là Giang Tri Tụng dìu cậu lên phòng, bà nội lại hỏi: "Tri Tụng con có đó không?"
Giang Tri Tụng lập tức ẵm Quý Diễn lên bước nhanh đến giường, đi đến giữa phòng mới nói vọng ra: "Bà chờ một lát ạ, đồ cháu bị ướt, đang lau khô, đợi một chút cháu mở cửa."
Anh đặt cậu nằm lên giường, lại giúp cậu chỉnh lại tóc tai, sau đó lấy ly nước trên tủ đầu giường hắt lên bộ vest làm nó bị ướt một mảng lớn.
Từ lúc bà nội gõ cửa đến lúc Giang Tri Tụng ra mở cửa mất chưa được nửa phút.
Nhiệt độ trên mặt Quý Diễn chưa hạ xuống. Cậu ôm chăn mắt nhìn ra phía ngoài cửa nghe Giang Tri Tụng nói chuyện với bà ngoại.
Giang Tri Tụng dựa vào cửa, ung dung lấy khăn lau áo nói: "Bà nội, lúc nãy cháu không cẩn thận vừa xem điện thoại làm đổ nước lên áo, nên không mở cửa liền được."
Vẻ mặt Giang Tri Tụng lúc giải thích hết sức bình thường, nhìn giống như vừa mới kết thúc một cuộc họp không có một sự hoảng hốt nào trên người.
Nếu không phải nhìn thấy cà vạt nhăn nhúm của anh, Quý Diễn còn hoài nghi người vừa hôn cậu đến mất khống chế là bản thân mình.
Quý Diễn ngốc nghếch suy nghĩ, sao Giang Tri Tụng có thể phản ứng nhanh như vậy.
Anh ấy có phải con người không vậy?